“Bất ngờ lắm à?”
Phó Ngọc Hải nhướng mày, đưa phần cháo vừa mua mang về đến trước mặt Thẩm Thanh Ngọc: “Rượu đêm em không để tôi uống với em, cháo sáng em cũng không để tôi nấu, nhượng bộ chút đi, bữa khuya thì có thể đúng không?”
Vốn dĩ Thẩm Thanh Ngọc cũng đói, vừa cúi đầu thì ngửi thấy mùi cháo Phó Ngọc Hải xách trong tay, cô muốn lên tiếng từ chối nhưng bụng đã bán đứng cô trước một bước.
Tiếng “òng ọ” vang lên đã đưa ra đáp án thay cho cô, Thẩm Thanh Ngọc lớn thế này rồi, lần đầu tiên cô cảm thấy ngượng ngùng: “Cảm ơn.”
Còn từ chối nữa thì thành ra cô không biết tốt xấu.
Nói xong, cô nghiêng người sang một bên, nhường đường cho Phó Ngọc Hải vào.
Thế nhưng Phó Ngọc Hải chỉ đặt cháo trong tay ở lối vào: “Ăn xong hãy ngủ sớm đi.”
Anh ta nói xong thì ngừng lại chốc lát, đôi mắt đào hoa khẽ cong lên: “Ngủ ngon, bạn gái tương lai.”
Nói xong, Phó Ngọc Hải vẫy tay với cô, sau đó xoay người đi về phía hành lang xa xa.
Thẩm Thanh Ngọc hơi bất ngờ nhìn bóng lưng của Phó Ngọc Hải biến mất ở chỗ rẽ, lúc này cô mới xoay người, giơ tay đóng cửa.
Phải nói là, đàn ông đa tình, ngoài đa tình ra thì thật sự không có gì không tốt cả.
Tối nay cô uống mấy ly rượu trắng, vốn dĩ dạ dày không ổn lắm, Phó Ngọc Hải mang cháo tới, còn là cháo sườn khoai từ.
Chậc, chiêu này, người bình thường thật sự không đỡ nổi.
Nhưng tiếc là Thẩm Thanh Ngọc không phải người bình thường.
Ngoài lúc bắt đầu có hơi cảm động ra thì không còn gì khác nữa.
Ăn cháo xong, dạ dày dịu lại, người cũng khoan khoái dễ chịu hơn nhiều, cô đánh răng rồi lên giường, qua vài phút là cô đã ngủ.
Sáng sớm hôm sau, chuông báo thức còn chưa reo thì Thẩm Thanh Ngọc đã tỉnh.
Ngày làm việc, đồng hồ sinh học của cô đã rất tự giác.
Thẩm Thanh Ngọc với lấy áo khoác ở bên cạnh rồi mặc vào, lúc ra ngoài làm bữa sáng, cô liếc mắt qua hộp cơm đặt trên bàn ở cách đó không xa, ánh mắt hơi khựng lại, cô cong môi cười rồi xoay người vào bếp ở bên cạnh.
May mà có “bữa khuya” tối qua của Phó Ngọc Hải, cả đêm qua cô không mộng mị, ngủ rất ngon.
Tình hình đường xá hôm nay không tốt lắm, trên đường xảy ra tai nạn, Thẩm Thanh Ngọc bị kẹt mười mấy phút.
Sáng nay có buổi họp sáng, Thẩm Thanh Ngọc đã ra khỏi nhà từ sớm, nếu không có gì bất ngờ thì cô có thể đến Vạn Tượng vào bảy giờ bốn mươi lăm phút.
Nhưng gặp phải việc ngoài ý muốn này, có thể đến đúng giờ là tốt lắm rồi.
Nhưng chuyện kiểu này không thể tính toán chuẩn xác được.
Tâm trạng Thẩm Thanh Ngọc rất tốt, cô mở cửa sổ, giơ tay dựa nửa người vào cửa sổ, ung dung đợi con đường phía trước được thông.
Bạc Minh Thành vừa nghiêng đầu thì thấy Thẩm Thanh Ngọc ngồi ở ghế lái dựa vào cửa sổ, cách bốn năm mét, anh có thể nhìn rõ được vẻ thoải mái trên mặt cô.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng cổ tròn, tóc xoăn xõa ngang vai, trang điểm nhẹ nhàng đơn giản, tay gác lên vô lăng, ngón trỏ gõ từng nhịp, anh bỗng nhớ đến dáng vẻ cô đánh trống trên sân khấu.
Sau khi ly hôn, dường như cô không hề buồn bã, mỗi lần gặp cô đều ung dung vui vẻ hơn trước.
Sáng sớm hôm nay thức dậy, Bạc Minh Thành nhìn thấy người trong giới đăng lên tường wechat ảnh tối qua Phó Ngọc Hải lái xe đưa Thẩm Thanh Ngọc về nhà cô, còn có người nhìn thấy cô ở trong xe của Phó Ngọc Hải, sau đó hai người nói chuyện hơn mười phút rồi Thẩm Thanh Ngọc mới xuống khỏi xe Phó Ngọc Hải.
Tất nhiên Bạc Minh Thành không nhàm chán tới mức mới sáng sớm đã đi lướt wechat, nhưng trước giờ Châu Du Dân là người hóng hớt thì không sợ chuyện lớn, mới sáng sớm đã gửi mấy bức ảnh trên tường wechat sang cho anh.
Bây giờ nhìn khóe môi mỉm cười của Thẩm Thanh Ngọc, Bạc Minh Thành chỉ thấy gai mắt.
Thẩm Thanh Ngọc thiếu đàn ông đến thế sao?
Anh đã từng cảnh cáo với cô, Phó Ngọc Hải không tốt bụng gì, cô còn đâm đầu vào.
Người phụ nữ ngu ngốc như vậy, không đáng để anh thông cảm!
Bạc Minh Thành lạnh lùng dời mắt đi, nhìn phía trước kính chắn gió tắc một đoạn đường dài, cơn bực trong lòng không sao đè xuống được.
Anh chỉ đành cúi đầu châm thuốc, vừa rít một hơi, Thẩm Thanh Ngọc ở xe bên cạnh nhìn sang..