Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko????

chương 17

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

-Em yêu?_Sững người như bị bỏ bùa một chốc, Hàn Tử Di cuối cùng cũng tiêu hoá nổi từ vừa mới nhắc đến đã làm cô phát ớn, khuôn mặt diễm lệ g sáng là vậy giờ đây lại nhuốm bóng đêm đen kịt, tỏ rõ thái độ tức giận cực điểm

Dồn hết sức lực vào đôi chân đg chống ụ cho mình, Hàn Tử Di đứng lặng vài phút vận nội công, cả người toát ra một luồng tà khí ghê rợn đến nỗi c gà ống tội nghiệp bị nhốt g chiếc lồng chờ ngày xử ảm ở căn bếp đồ sộ của Cawn P&P cũng nhận thấy được nguy hiểm, ko dám ho tiếng nào. Đối với vật thì thế, nhưng đối với c người đg chăm chú nhìn biểu hiện của cô thì hoàn toàn ngược lại, cậu ta ko hề cảm thấy sợ hãi, chút chột dạ hay hog mg mà chỉ nở một nụ cười thích thú, đưa ánh mắt thách thức ý cười "mời gọi" c mãnh thú ước mặt, như thể tất cả đều đã nằm g dự tính b đầu của chính cậu ta.

Xoay người một vòng tuyệt đẹp như vũ công ba lê hạng nhất, Hàn Tử Di đưa cái chân dài ngoằng nhờ mg gen của nhà họ Hàn, ko ngần ngại đá thẳng một cước về phía đối phương, mặc kệ cả việc mình đg mặc một chiếc váy ko mấy dài lắm.

Nhh như chớp né đòn của đối thủ, Lăng Tử Thần nhẹ nhàng như ko, đưa bàn tay vương máu thoắt ẩn thoắt hiện túm lấy chân c mồi, báo hại cô nàng mất thế cân bằng, đem luôn thân thể lẫn linh hồn quấn lấy nhau ngã xuống chiếc giường b nãy mình đã toạ.

Nhưng c người vốn rất ích kỷ, đối với Hàn Tử Di-kẻ ko bao giờ để mình phải thua thiệt ai cũng vậy-ích kỉ ko kém. ước khi để mình ngã xuống, cô nàng đã kịp tung ra chiêu thức cuối cùng, tóm lấy cổ áo đối phương rồi ko ngần ngại bám víu vào nó, cố dùng lực vớt vát hình hài đg xuôi to quy luật tạo hoá của mình, báo hại người kia vốn đã xui xẻo lại chồng thêm đen đủi, rách cha cái áo ắng tinh sặc mùi comft chỉ g chớp mắt, để lộ bộ ngực săn chắc múi mà đến cả mẹ cậu ta cũng chưa có vinh hạnh ngước nhìn.

Ngã phịch xuống chiếc giường vô tội ko thương tiếc, Hàn Tử Di đau đớn lăn qua lăn lại y chg một c cún c, miệng ko ngừng mếu mó kêu ời th đất, vẫn chưa đủ, cô nàng còn mạnh bạo lớn tiếng ách cả người mình mới xé áo xg

-Làm ăn kiểu gì thế hả? Cậu muốn tôi ngã lăn ra đập đầu vào tường, máu ào ra miệng chết queo luôn chứ gì? Tâm địa cậu sao độc ác thế hả?

-Độc ác sao?_Cúi mặt thật thấp để cố c giấu sự thay đổi nhh chóng của các cơ mặt, Lăng Tử Thần cất lời ầm nhưng ko ấm mà buốt giá, khí lạnh từ người toả ra ko ngớt

-Chứ sao nữa? Suýt tí là tôi đã lên bàn thờ ngắm gà nude rồi còn đâu, đùa cũng có chừng mực thôi!_Ko nhận ra nguy hiểm đg kề cạnh, Hàn Tử Di một lời đã quyết, khẩu khí ách mắng y chg ông già nhà cô, nét mặt bức bối hiện rõ

-Đùa ư?_Lại hỏi tiếp, Lăng Tử Thần vẫn giữ nguyên tư thế mà g mắt Hàn Tử Di cho là "dáng điệu ầm mặc, tự kỉ", hai c ngươi dương như đã sắc đen hơn ước

-Hỏi nhiều thế, bộ cậu ko có não mà suy nghĩ hả?_Xoa xoa cái lưng ê ẩm, cô nàng họ Hàn tức tối khi bị hỏi mãi, khuôn mặt nhăn lại tỏ vẻ ko hài lòng

-Xem ra, cậu nên được chấn chỉnh lại..._Ngay khi dứt câu nói như thầm thì với chính mình, Lăng Tử Thần thôi ko cúi mặt nữa, đưa đôi mắt đã bị bóng đêm chiếm ọn chiếu tướng lấy c người ước mặt một cách dữ dội, từ từ nhích chân bước lại gần, thô bạo đẩy mạnh cô xuống giường lần , đồng thời đích thân lấy hai tay mình khoá chặt hai cổ tay đối phương, như muốn ko cho c mồi của mình có cơ hội ốn thoát

-Ế! Làm gì thế?_Bất ngờ ước hành động dễ gây hiểu nhầm của Lăng Tử Thần, Hàn Tử Di mặc dù bị chế ngự nhưng vẫn mạnh miệng lên tiếng, toàn thân nhất thời vùng vẫy kịch liệt

-Ng cho rõ đây, Hàn Tử Di!_Ghé sát bờ môi lạnh lẽo lên vành tai c mồi, Lăng đại nhân phả hơi thở nhẹ với tông giọng thương ngày nhưng đầy rẫy sự đe doạ, cảnh cáo và hứa hẹn_Từ bây giờ... chính tôi... sẽ tự tay chỉnh đốn lại mọi thứ cho cậu...Đừng mg có thể ốn thoát bởi lẽ, dù chân cậu đặt đến đâu, móng vuốt của tôi cũng sẽ...to đến đó...

Căn P&P-nơi tốt nhất để lấp đầy mọi căng thẳng cũng như tiếp thêm năng lượng cho cái bụng rỗng tuếch của học sinh g ường-sau tiết học chìm nghỉm g tĩnh mịch và buồn tẻ cuối cùng cũng lấy lại được sinh khí vốn có của nó, náo nức với bao kẻ vào người ra. g bầu ko khí ồn ào như chợ búa ấy, ở một góc ên tầng , có một cô nàng đg thiểu não kể khổ, miệng liên tục xử đẹp , chiếc hawmbg giải cơn phiền muộn.

-Đấy! Ngươi thấy có tức ko chứ!_Đập bàn cái rầm thị uy, Hàn Tử Di ra sức thể hiện cơn giận giữ như biển cả của mình, ưng ra cho cô bạn thân nhất thấu hiểu

-Tóm lại là ngươi đã thua chứ gì?_Ko mấy hưởng ứng với đề tài sốt dẻo của cô bạn, Hạ Kì Như chuyên tâm hút cạn cốc nước cam lạnh mát thứ , mắt đảo đi tìm kiếm món áng miệng nào mới lạ

-Hừ, chắc chắn nhân lúc ta ngủ, hắn đã dựng cảnh để hại ta, ngươi nghĩ xem, người như ta sao lại có thể đi làm cái chuyện ko bằng mấy c cún ở nhà đó hả?_Vứt ngực nuốt giận, cô nàng họ Hàn ko thôi tỏ rõ sự o ức thấu ời thủng biển của mình, cứ như thể đấng quân tử lừng lẫy gig hồ bị tiểu nhân đa mưu hại vậy, cơ hồ ko hề muốn bỏ qua chuyện này.

-Thôi đi, giờ ngươi đã thua rồi mà!_Chán nản chêm vài câu, Hạ Kì Như biết rõ bản chất nỗi o của bạn mình, lấp ường vẫn giữ nguyên ở vị í ung gi, bởi lẽ, nghiêng về cô nàng này lại càng làm cho bản tính nợ máu phải ả máu của cô càng tăng lên, đến lúc đó, chính Hạ Kì Như sẽ ở thành người duy nhất được hỏi đến nhờ giúp đỡ. Còn nghiêng về Lăng Tử Thần lại ko được, đơn giản thôi, nghiêng về hắn cũng chẳng được lợi lộc gì, nhiều khi còn mg tiếng mê ai thì mệt óc

-Ờ!_Bị xị mặt, Hàn Tử Di thờ dài, thần sắc chẳng vui tươi được là bao

-Hắn đưa ra hình phạt gì?_Gõ gõ móng tay lên mặt bàn, Hạ Kì Như chống cằm, riêng điều này cô cảm thấy tò mò nhất, người như Lăng Tử Thần, để ả thù người khác thì khối gì biện pháp độc đáo, ng để học hỏi, mở mg kiến thức cho mình cũng là điều tốt, đất nước ta vốn khuyến khích điều này mà

-Ko biết!_Chu miệng thổi phù làn tóc mái đg ngg nhiên loã xoã ước mặt, Hàn Tử Di ngo ngoãn ả lời, chờ đợi món ăn tiếp to của mình

-ời! Sao ko biết chứ?

-Thì hắn chứ nói, chỉ bảo là..._Nghiêm mặt thể hiện thái độ của Lăng Tử Thần lúc đó, Hàn Tử Di đứng hẳn dậy, đặt một chân lên ghế, khoh hai tay ước ngực rồi nghiêng người ra sau, mặt vênh lên ngó ần nhà, giả giọng_ôi cho cô thời hạn một ngày, từ đây đến giờ ưa hôm sau, g quãng thời gi đó, hãy làm mọi thứ để gỡ gạc lại tỉ số cho mình, nếu ko, quá hạn, cậu sẽ ko có cơ hội hối hận nữa đâu"

-Nguyên văn đó hả?_Giật giật khoé mắt, Hạ Kì Như ầm ồ ước diễn xuất tài tình của c bạn thân, bỗng nổi lên dục vọng muốn rủ rê nó bước vào c đường diễn viên

-Ờ!_Ngồi thụp xuống ghê của mình, Hàn Tử Di ỉu xìu_Ta chưa có cách gì để gỡ đây,nghĩ cách giùm đi

-Mệt!_Rời khỏi chỗ một cách mau lẹ, Hạ Kì Như bâng khay đồ của mình tiến tới ả lại cho căn, tàn nhẫn để cô bạn của mình ở lại với đống suy nghĩ rối mù cùng sự khó hiểu tột độ. Ko phải cô ko muốn giúp, chỉ là nếu giúp, cô sẽ ko thể có được kịch hay để xem cho đỡ nhàm chán, với lại, sự tò mò đg lớn dần g cô cũng là điều kiện thúc đẩy điều đó

-Mọi người đến đông đủ rồi chứ?_Lấy hết sức bình sinh hét lớn g ụ sở rộng thẳng cánh cò bày của club mình, Hạ Kì Thiên nhẩm đếm khuôn mặt của từng người, sau khi đã tập hợp đủ quân số liền hét thêm một lần nữa bằng chất giọng đã khàn hẳn đi_Hôm nay chúng ta sẽ ăn mừng chiến thắng

-Ăn mừng?_Như một kẻ hành khuất đói khát chợt thấy chiếc bánh mì rơi giữa đường, Lương Tuấn Vĩnh ợn mắt hỏi lại, nhìn Hạ Kì Thiên như muốn ăn tươi nuốt sống. Ăn mừng thì phải cần tiền, cần tiền thì phải moi quốc khổ, mà moi quốc khố thì phải qua ai "Đại thần giữ của" này đã

-À!_Đổ mồ hồi hột, Hạ Kì Thiên tít mắt cười nhạt_Tại thầy bảo lần ước chỉ là bồi bổ sức khoẻ sau khi thi đấu xg, thầy vẫn chưa có mặt nên giờ mới tổ chức lại, vừa đông đủ vừa lấy thêm khí thể để tiếp tục duy ì hoạt động của club

-Thế thì hay quá, hôm nay được ăn no nê, sướng!_Chẳng thèm để ý gì đến nét sa sầm thoảng qua ên gương mặt của Lương Tuấn Vĩnh, Lâm Chấn sau khi ngủ thẳng giò vươn vai phấn khởi, kích động toàn thể mọi người g club, đương nhiên, Hàn Tử Di và Hạ Kì Như cũng ko ngoại lệ, gì chứ phần ăn uống thì khỏi lo thừa cơm thừa ch

-...

ước sự hô hoán phấn khởi của mọi người, Hạ Kì Thiên lấy cớ lơ đẹp ánh nhìn của "Đại thần giữ của", bước đến gần chiếc máy chiếu to tướng được gắn ên tường, khởi động máy, clik chuột vào một dữ liệu nào đó làm hiện lên toàn thể gương mặt của mọi người g từng ô vuông nhỏ xếp cạnh nhau như bàn cờ vua, nở nụ cười rh mãnh:

-Ăn thì vẫn ăn nhưng club chúng ta lệ cũng vẫn làm, bóc thăm chọn cặp đi!

-Chọn cặp làm gì?_Khó hiểu thắc mắc cô bạn đứng cạnh, Hàn Tử Di ơ mắt nhìn các thành viên đg lần lượt bước đến gần, đưa tay lên chuột, clik vào chữ" chọn" to tướng ên màn hình

-To lệ, mỗi khi đi ăn hay mở tiệc, club chúng ta đều mở ò chơi, chia thành nhiều đội, mỗi đội người, rồi sau đó lại bóc thăm phương tiện vận chuyển để đến nhà hàng, ai đến ước ăn ước, đến sau gặm xương. Tất nhiên những việc này đều có người to dõi, nên chẳng ai có thể làm bừa được

-Thế nữa á?_Ngớ mặt thốt lên chán nản, Hàn Tử Di đưa tay vẫy vẫy khi đến lượt c bạn thân, cầu mg người nó chọn úng là mình cho có cặp có lứa, nhưng tiếc thay, người đó lại là Hàn Gia Minh

-Tử Di! Đến lượt em!_Nhẹ nhàng nhắc nhở, Hạ Kì Thiên cười nhẹ, nháy mắt với cô gái vừa gọi tên rồi đưa tay chỉ lên khuôn mặt mình ở ên màn chiếu, ngụ ý họn h nhé!"

Lê bước ko mấy vừa lòng đặt tay lên ỏ chuột, Hàn Tử Di cảm nhận thấy g lòng có điều gì đó ko ổn, cô ngước mắt lên nhìn màn hình, ớ êu sao, người còn lại chưa bắt cặp lại là cô, Lăng Tử Thần, Hạ Kì Thiên và ông thầy "kính mến"[SIZE]

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio