Trố mắt nhìn vào dòng chữ kết thúc cuộc gọi theo font time new roman nhấp nháy ẩn hiện trên màn hình dế yêu cực vui mắt, Tử Di gập mạnh những ngón tay, ép chặt nó đến run rẩy, cả cơ thể bề ngoài trong rất sầu đời với đôi mắt luyến tiếc ngắm dung nhan toàn cát với sạn của đất mẹ nhưng sâu thẳm, nó lại chứa đựng lửa giận ngút ngàn tựa Hoả Diệm Sơn trong truyền thuyết. Ngày mai ư? Cô có còn đủ thời gian để ngái ngủ cho tới ngày mai và ném câu sáng rồi thường tình nữa ko khi mà ngày đình chỉ học của cô đang kéo dãn, dài ra và có thể cô sẽ ko còn được đến ngôi trường thân yêu mà cô phải cắm cổ, nhét mớ kiến thức vào cái đầu rỗng toách để đạt điểm tuyển sinh cao ngất đó chứ. Huh! Rõ ràng, Lâm Khải Phong đang cố tình làm khó cô đấy mà, nhưng, để làm khó người đã bắt tay làm chuyện gì thì cũng thành công viên mãn ko dễ đâu nhé.
"Cứ chờ đấy!" Đút điện thoại vào cái túi xách đeo lệch bên vai, Tử Di cẩn thận giấu toàn bộ "gia sản" của mình vào bụi cây gần đó, đề phòng kẻ nào rỗi hơi ăn trộm lúc cô đang thi hành công vụ rồi bước chân dạo vòng quan sát bức tường cao vời vợi gần mét trước mặt, ko để sót kẽ hở hay vết nứt dài trên nó.Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có cách trèo qua bước tường là ổn, đối với người cũng có chút võ thuật như cô cũng ko tệ lắm. Tuy nhiên vấn đề đáng lo ngại nhất chính là chẳng có cái lỗ nhỏ nào để cô đặt chân làm điểm tựa phi lên cả, cứ trần trụi mà nhảy lên xém chừng vào viện ăn cháo đến hết cuộc đời cũng nên. Chỉ mới mường tượng cái cảnh mình bò lê bò lết dưới sàn bệnh viện để giật lại cái bánh mì nguộc trên miệng con chó con ngây thơ là Tử Di đã đủ hãi rồi.Vừa muốn vào bên trong xiết cổ đe dọa tên bội bạc vừa lại ko muốn cơ thể mình có thêm trầy xước nào, Tử Di lòng đắn đo khôn nguôi, coi bộ chỉ có cách để mai tính là ổn.
Đương lúc toan ra tiệm tạp hoá mua cái thanh trèo cho đỡ mệt, bỗng, chưa đi được , bước tròn vẹn, giọng nói sắt đá vang lên như hét trong đầu cô, khiến cô ko hiểu sao lại rùng mình
kinh hãi:
"Thấy khó đã chùn bước thì các con có xứng là người thừa kế ko hả? Giờ ta sẽ tháo xích cho hai con chó này, một là đứa tìm cách nhảy qua bức tường đó, hai là để những chiếc răng sắc nhọn ngấu nghiến cơ thể mình chọn đi!"
"Grừ...gâu!..."
Tử Di dừng chân, đột ngột, cô quay đầu đưa ánh mắt dè chừng nhìn về phía sau, kiểm tra xem thực có con chó với hàm răng dài chực xâu xé bất kì con mồi nào nằm trong vòm miệng ấy ko, toàn thân cứng trững.
May sao, đó chỉ là ảo giác do thần kinh căng thẳng phát sinh ra hoặc là... kí ức vừa quen vừa lạ."Nhìn cho kĩ bức tường, đoán biết độ dài của nó để chia thành nhiều điểm đặt chân phù hợp" Giọng nói ấy lại phảng phất, tựa như cơn gió lạnh làm mát cơ thể nóng bừng của một vị hành khuất nào đó trong buổi trưa hè gay gắt. Nó vạch ra cho Tử Di hướng đi hoàn hảo.
"Chia xong, các con phải lấy đà, đạp chân mạnh và nhanh, nối tiếp lên các điểm tựa ấy đồng thời đưa tay bám vào đỉnh tường khi thấy có thể bám được rồi lấy sức trèo lên. Nhớ, ko được từ bỏ, một khi có ai đó muốn giết các con, bọn chúng sẽ ko dung tha khi thấy sự yếu đuối, vô dụng đó đâu"
Tử Di, ko biết vì cớ gì đã làm theo lời chỉ dẫn ấy, cô thực hiện hết lần này sang lần khác, và đúng như cái quyết tâm trời sinh đúng chỗ ấy, Tử Di cuối cùng cũng đáp lên đỉnh tường của bức "cấm thành" dài ngặt nghẽo.
Xui thay, nhảy lên thì khó thế nhưng rơi xuống thì thật dễ dàng. Khổ chủ ko cần dè dặt, ngập ngừng tìm cách mà chỉ cần sẩy chân cái là đáp đất thành công.
Thành công thì thành công thật, nhưng sự đột ngột ko ai khiến ấy lại làm trật chân cô và kéo đến mối hoạ ko lường nổi.Đầu tiên là tiếng rơi phịch xuống mặt đất đầy lá vàng màu cháy xém, theo sau đó là tiếng á than oán của Tử Di. Đồng loạt, chúng như cánh tay vô hình tát bạt tai vào mặt con sư tử đang cuộn mình ngái ngủ cách đó ko xa, khơi dậy trong nó sự cuồng dại nứt trời lở núi vì bị làm phiền.
Con sư tử bề ngoài hiền hiền dễ gây thiện cảm ko đáng có nâng mi, hé con ngươi đen
dường như vô cảm nhìn người con gái đối diện mồ hôi mồ kê vã ra như tắm, gầm gừ , tiếng mà mấy nhà khoa học phải nặn óc phiên dịch hàng thế kỉ.
Trơ mắt đáp lại "chủ nhà" ánh nhìn "trìu mến" nhất có thể, Tử Di toàn thân đơ cục, răng cứ gọi là va lập cập vào nhau ko ngớt. Thôi rồi, con sư tử trước mặt cô đang uể oải đứng dậy như muốn khẳng định thêm "ta là đồ thật", há thật to bộ răng trắng phau ko cần dùng congard ra oai với kẻ lạ, phần da ở mõm nó xô vào nhau, nhăn lại.
Chết sững lần , Tử Di như con rô bốt hết điện, co ro với đống suy nghĩ bấn loạn. Cô hết than trời, oán đất, hết nằm lăn ăn vạ rồi lại dậm chân bực bội, lòng vẽ ra bản di chúc dài ngoằng để lại cho hậu thế.
"Các con phải rõ, trong lãnh thổ của mafia, dù ở nhiều nơi, nhiều khu vực trên thế giới nhưng cách sắp xếp, bài trí nhà của mình đều có cơ chế chung, vừa bẫy vừa thoát hiểm để đề phòng người mình mắc phải. Ví dụ, nếu các con lọt vào chuồng dã thú, nhất thiết các con phải chú ý đến cảnh vật xung quanh. Thường thì sẽ có cây cổ thụ với nhánh nhoài xuống khá thấp hoặc cái bể nước được ngụy tạo dưới hình thức máng nước của chúng"
Vô thức làm theo chỉ dẫn vừa vẳng lên trong đầu, Tử Di mắt sáng ngời khi nhìn thấy cái máng nước hình chữ nhật to tướng cạnh cô, lòng vui mừng cố nhớ lại đoạn tiếp theo của lời chỉ dẫn bí ẩn.
"Nếu là máng nước, các con phải nhảy vào bên trong, hít hơi thật sâu để lấy oxi cầm cự và lặn xuống dưới, máng nước sẽ thông với bể bơi bên trong, nhờ đó các con có thể thoát nạn êm xuôi"
Đánh liều làm theo phen nữa, Tử Di nhảy vào máng, hít hơi thật sâu rồi lặn xuống phía bên dưới. Quả nhiên, lựa chọn của cô đã đúng, máng nước ko bó hẹp khuôn khổ mà thông với nơi nào đó. Cô lặn theo những vệt sáng heo hút ẩn hiện đằng xa rồi nhanh chóng đẩy nước ngoi lên phía trên khi thấy màu biêng biếc ko còn hẩm tối của nước trước khi tắc thở chết queo ko hay biết
-Hộc! Hộc!_Trào lên khỏi mặt nước tức khắc, Tử Di thở mạnh lấy lại mớ oxi bị thâm hụt nặng nề trong buồng phổi, tay quệt mạnh đám nước vương trên mặt. Cô mệt mỏi quẫy nước bơi vào thành bể, rũ rượi để làn sóng lăn tăn nhẹ tấp đợt này đến đợt khác vào người mình, cơ hồ chỉ muốn nằm bệt ra.
-Cậu đúng là rất lì lợm!_Đôi chân dài ngoằng của một ai đó tiến đến gần chỗ cô, kèm theo đó một giọng điệu bỡn cợt.
Thoáng giật mình, Tử Di ngẩng mặt lên nhìn mặt kẻ phát giác ra mình. Cô bỗng nheo mắt. Ánh sáng bao quanh khuôn mặt đểu giả bất cần ấy thật chói loà, như muốn tôn thêm vẻ đẹp ngây ngất nức lòng bất cứ ai của kẻ đó. Mà cũng chẳng có gì lạ, con người đó, dù ở trong bóng tối hay ánh sáng vẫn toàn mĩ như thế, vẫn trở thành trung tâm của vạn vật. Song, nếu đặt Lăng Tử Thần bên cạnh, có lẽ hắn chỉ xứng làm nền thôi...
Ngu ngốc! Cô lại nhắc đến cái tên đó, cái tên luôn gắn liền với Diêm Vương đại đế ấy và điều đó, làm cô buồn, nhớ, cô độc lẫn đắng cay, hệt như lúc cô đọc tin đồn hắn ta mất tích để sang Hàn Quốc hàn gắn tình cảm với đại tiểu thư Liệt Gia vậy.
-Sao thế, nhớ tôi quá nên ko kìm lòng nổi phải leo tường vào đây à?_Ngồi xuống tại chỗ mình đứng, Khải Phong tiếp tục mỉa mai, khoé môi nở nhẹ nụ cười thoả ý.
-Mơ đi! Tôi đến đây vì có chuyện muốn hỏi thôi_Đưa mắt sang hướng khác để bản thân ko bị choáng ngợp trước vẻ đẹp ấy, Tử Di lồm cồm gắng gượng người trèo lên bể mà ngây ngốc ko để ý đến bậc thang ngập nước phía đối diện.Mắt tròn mắt dẹt nhìn bộ dạng bần cùng, khốn khổ, hết nhô lên rồi lặn xuống của Tử Di, Khải Phong bật cười ngán ngẩm. Cậu lắc đầu rồi thở dài sầu não lượt, đưa tay chìa ra trướt mặt cô nàng rõ ràng tâm trí điên loạn mà bày đặt, nụ cười ban nãy vẫn thường trực:
-Đúng là y học bó tay với cậu mà, đưa tay đây, tôi kéo lên.-Cảm ơn! Nhưng tay cậu hoen ố lắm, ko xứng để chạm vào thân thể ngọc nữ như tôi_Tử Di đến chết vẫn ra vẻ cao sang, nhất quyết gạt đi lòng thành của ai kia mà tự thân vận động.
-Vậy sao? Nhưng tiếc là ko có tôi săn sóc, thân thể ngọc nữ của cậu ko những khó giữ mà tính mạng cũng khó bảo toàn_Ra vẻ đăm chiêu, Khải Phong lẩm bẩm, đưa hai con mắt e ngại chiếu tướng lên con người ướt nhèm như chuột lột.
-Khỏi cần!...-Khải Phong thiếu gia! Ngài đang làm gì vậy?_Trịnh trọng gọi lớn tên người nãy giờ mình phải căng mắt tìm kiếm, ông già bệ vệ dám đối đầu trực diện với cậu ban nãy lên tiếng, ánh mắt ngờ vực xoáy sâu lên người Tử Di khiến cả người cô run lẩy bẩy, bộ dạng bất khuất, mặc tử ban nãy lập tức bị vất xó.
-Ồ! Sao ra đây sớm vậy, các ông đói rồi à?_Khải Phong bình thản cười châm chọc_Tôi gọi người đưa đồ lên cho mấy người nhé!-Cậu chủ! Tôi cứ tưởng cậu có việc bận nên ra ngoài, ko ngờ, cậu lại vì đứa con gái mà bỏ bê chính sự. Như vậy thật quá coi thường chúng tôi_Bình tĩnh giữ ý nhất có thể, ông già ko đổi hướng nhìn, rành rọt vạch tội kẻ tương lai ông sẽ phải cúi đầu nghe lệnh.
-Tôi đã nói tôi đi hít thở ko khí mà. Hay thật_Bật cười ngạc nhiên rất kịch, Khải Phong rời mắt khỏi ông ta nhìn Tử Di vẫn đang thất thần lo sợ tuy vẻ bề ngoài trái ngược hẳn.-Thật ko biết xem trọng đại cục_Nhắm mắt thất vọng, ông già kia hết lớn với giọng trầm uy lực_Người
đâu, đưa cô ta ra ngoài.
-Lỗ mãn!_Tắt ngấm nụ cười trên môi, dẹp đi uy lực ngút ngàn ẩn chứa trong giọng nói ấy, Khải Phong thị uy quở mắng, hai con ngươi đen kịt giận ra mặt_Cận trọng đi, đừng làm tôi nổi giận và hãy quay về phòng họp đi, xong việc, tôi sẽ tới. Còn nữa, rồi có ngày ông sẽ hối hận vì đã bất kính với cô gái đây, rất có thể ông còn phải cúi đầu chào như với chính tôi vậy.
Dứt lời cảnh cáo xen hoà đe dọa, Khải Phong đưa hai tay cẩn thận áp vào nách Tử Di, lôi cô lên khỏi mặt nước ám lạnh. Cậu cười hiền như muốn sưởi ấm lòng gan đang kinh hãi:
-Bé yêu thấy chưa, do em mà ra cả đấy!
Rồi ko để cho não bộ Tử Di phân tích kĩ và phản ứng lại, Khải Phong
bế thốc cô vào lòng, ngang nhiên lướt qua con người đang bất mãn cực độ kia, sải chân bước vào biệt thự.
-Này! Thả tôi xuống!_Để cho người ta bế vào phòng mình rồi mới la hét om sòm, Tử Di vùng vẫy như cá mắc lưới.
-Từ! Đừng vùng, ngã bây giờ, cậu ko biết mình rất nặng sao?_Khải Phong nhẹ nhàng nhắc nhở, mới bế được mấy mét mà mồ hôi cậu đã lấm tấm trên trán, trượt patin trên gò má.
-Mược!_Tử Di hất hàm, lấy những chiếc móng dài làm hung khí đả thương đối phương_Có thả ra ko hả?
-Rồi rồi!_Bó tay chấm cơm, Khải Phong bước lẹ đến chiếc đệm êm ấm trong phòng mình, thẳng thừng vất Tử Di xuống cho rảnh nợ.
Song, cậu lại bất cẩn để cô nàng vồ lấy cổ
mình, tạo đà cho ai kia kéo thêm đồng mình xuống đệm và người may mắn ấy ko ai khác là Khải Phong.
Mau mắn chóng hai tay làm trụ để cơ thể ko theo vết xẻ đổ cửa Tử Di chỏng võ ngã xuống đệm, Khải Phong bối rối toan lấy lại tư thế cân bằng tránh rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan thì ai kia cũng có ý định đó vào nhanh tay nhanh chân hơn xông người dậy...
Da chạm da, người toan đúng khó bằng trời tính.