Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko????

chương 64

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chú ý nè: Những dòng dưới đây là những dòng tg viết theo những gì mình nghĩ về những năm cuối thế kỉ XXI tức khoảng nhá. Bà nào là fan K-pop mong lượng thứ cho tui trẻ người non dạ, đừng ném đá kẻo tội con họ nha

Vào khoảng những năm đầu thế kỉ XXI, sự xuất hiện vũ bão của hàng loạt ngôi sao trong giới giải trí hiện đại gọi chung là Kpop, như con sâu là rầu nồi canh, với phong cách mới mẻ hoà trộn giữa sự cuồng nhiệt của dòng nhạc Châu Âu và nét cổ điển của dòng nhạc phương Đông đã làm dấy lên bão khuếch tán, càn quét hầu khắp mọi ngõ ngách trên thế giới. Các bài hát với vũ đạo, màu sắc dễ thương, thời thượng và giai điệu âm nhạc dễ nghe dễ thuộc nhanh chóng xâm lấn vào các bảng xếp hạng từ trong nước cho điến quốc tế, kể cả những thị trường âm nhạc vốn nổi tiếng khó tính như các nước châu Âu cũng phải nghiêng mình trước cơn bão xa ấy. Nhờ vậy, Hàn Quốc có được nguồn lợi khổng lồ từ lĩnh vực xa xỉ này, kèm theo đó là sự phát triển ăn hôi nhờ các vụ scandal đình đám nhỏ hoá to của ngành báo chí. Các ngành dịch vụ du lịch, hàng hóa cũng được hoạt động hết công suất nhờ sức hút của cục nam châm kiếm ra tiền này. Từ đó, Seul được mệnh danh là thủ đô bạc tỉ, tráng lệ và xa hoa nhất mà bất cứ ai cũng muốn được tận mắt chiêm ngưỡng dù chỉ một lần.

Tuy nhiên, ko có thứ gì là vĩnh cửu cả. Làn sóng K-pop cũng ko phải là điều ngoại lệ. Sóng đến rồi sóng đi, sự ra đời ngày càng nhiều đến mức hỗn loạn của các nhóm nhạc trẻ với phong cách y hệt, tương tương các tiền bối đã khiến cho bảng màu của K-pop thêm nhạt nhẽo và nhàm chán. Giới K-pop dần dần làm tuột mất bản sắc độc đáo, khả năng sáng tạo và sự thống lĩnh tuyệt đỉnh trong lĩnh vực âm nhạc của mình, tự tay dập tắt làn sóng hung mãnh kia. Báo chí Hàn Quốc cũng nhanh chóng mất điểm trầm trọng trong mắt người đọc bởi các đề tài mà ai cũng biết là gì đấy, xào đi xào lại và chẳng có gì mới mẻ ngoài những tin tức thời sự nóng hổi. Sức sống mãnh liệt của Seul mà ai cũng trầm trồ khen ngợi vào những năm cuối Tk XXI hoàn toàn làm con người ta thất vọng, những buổi liveshow hay fan-meeting cũng diễn ra trong sự bình lặng đến qủy dị.

Song, thật lạ lùng, Seul vào những ngày cuối tháng trở nên náo động lạ thường, như một sự trở mình lật lại quá khứ hào nhoáng xưa cũ. Đám nhà báo lá cải mất tăm mất tích trên giang hồ nay đều vượt núi băng rừng trở về với nghề cũ, suốt ngày phóng thân như phi tiêu bay sang chỗ này rồi lại ngoắt mông nhảy sang bên kia, thậm chí còn phải khó nhọc trá hình, hú còi, mang băng rôn, miệng liên tục xa xả đống khẩu ngữ nhằm trà trộn vào đám đông cuồng khích thét gào, gầm rú như tiếng sói gọi bầy trong đêm trăng cái tên nào đó, nghe thật quen tai trước cổng bệnh viện trực thuộc sở hữu Lăng Gia để thu thập tin tức nóng hổi nhất đem về tòa soạn.

Trong khi đó, hàng loạt bí kíp "Dại Miêu" (trèo tường, hehe, công phu của mèo hoang đó mấy bà), "Giả thần giả quỷ" vốn mốc meo, thất truyền từ lâu trong giới giang hồ cũng được đám đông tụ tập ấy vận dụng triệt để, hòng vượt qua sức che chắn quá lớn của bức tường thành sừng sững oai vệ bao quanh bệnh viện và thủ đoạn bòn rút tiền của, đe dọa đủ điều của anh em nhà bác bảo vệ. Nhiều bãi đất trống quanh bệnh viện chỉ trong ngày đã chật cứng người, gây nên nhiều tổn thất lớn cho các tài sản công cộng, điển hình làm mất đi tính mĩ quan đô thị của thủ đô. Giờ nhìn vào mà coi, đâu đâu cũng đầy rẫy người đánh cờ ăn xôi tụ tập quanh bệnh viện, chẳng khác nào dân tị nạn thời chiến.

Trước tình trạng hỗn loạn của dân chúng và để nhanh chóng dẹp loạn những cuộc bạo động trá hình nếu có, các nhà chức trách ruột gan thắt quặn, đau lòng mỏi miệng con quốc quốc, đành bắt tay vào cuộc, phái nhiều điệp viên nằm vùng dò la tin tức, đính chính nguồn góc của các thông tin đang làm mưa làm gió trên các phương tiện thông tin đại chúng suốt mấy ngày qua.

Nội trong ngày mới đây nhất, dù Công an đã xắn tay áo vào cuộc, FBI đã xắn quần đòi chia công, nhưng sau một hồi nỗ lực đếm đếm chỉ chỉ đến toát mồ hôi song song việc phóng calo đe dọa đàn áp bằng bạo lực, cục cảnh sát đã thống kê được có trên người tụ tập, phong toả mọi lối ra lối vào của bệnh viện Lăng Tử và ko hề có dấu hiệu suy giảm.

Thừa nước đục béo cò, nhiều quán cóc vỉa hè đã dời địa bàn, mọc lên chi chít như nấm sau cơn mưa ở bất cứ nơi đâu gần nhất với đám đông, kể cả vòm cây cổ thụ hay thậm chí là đài phun nước của công viên kế bên nhằm phục vụ nhu cầu tối đa cho anh chị em cô bác tiếp tục công cuộc đòi gặp mặt thần tượng. Đáng xem xét hơn, tình trạng bệnh nhân đăng kí nhập viện ở bệnh viện Lăng Tử tăng lên theo cấp số nhân trong khi các bệnh viện khác thì đến một con ruồi cũng ko thèm đưa mắt liếc đến.

Sự thay đổi xoành xoạch, những cuộc biểu tình ái mộ hay bành trước quy mô ngày càng phình lớn nghiễm nhiên tạo nên nguồn đề tài phong phú và dồi dào vô tận cho đám nhà báo phóng bút thêm mắn đổ muối. Điều này khiến cục tình báo trung tâm Seul nhàn rỗi cả xếp lẫn nhân viên rung đùi đếm tiền, các rạp báo lá cải được thể làm tăng thêm uy tín nhờ những tin tức sốt dẻo % thêm thắt có chọn lọc.

Và hiện nhiên, nguyên nhân sâu xa của tình trạng đáng báo động trên ko cần nói cũng có nhiều người đoán ra. Đó chính là sự xuất hiện mập mờ của cặp vợ chồng ko chỉ đình đám trong các cuộc làm ăn lớn, nức tiếng cả giới thượng lưu thế giời mà còn là thần tượng, hình mẫu lí tưởng của giới trẻ dù họ sắp đạt ngưỡng tuổi nhờ có câu chuyện tình lãng mạn, trắc trở nhất, hiện thực nhất trong lịch sử thế giới và đã được chuyển thể thành phim từ khi nào ko hay.

Đó ko ai khác là cặp vợ chồng trẻ của Hàn Gia-Hàn Gia Phong và Hàn Huyễn Nhi (giờ Huyễn Nhi lấy họ chồng nhá).

Có thật Hàn Gia đã đến Hàn Quốc?

Tại sao vẫn im hơi lặng tiếng?

Rốt cuộc tin đồn trên báo đài là thực hay giả?

Những câu hỏi liên miên ko được giải đạp dần khiến dân tình thêm nâng cao nhuệ khí, đòi đích thân khám phá cho bằng được sự kiện đáng ngờ này.

Nhưng những gì họ nhận được sau những nổ lực tấn công, tiến sâu vào bệnh viện chỉ là sự chào đón nồng nhiệt của các anh giai cận vệ lực lưỡng.

Để tình trạng nói trên ko trở nên quá đà hơn nữa, tổng thống Hàn quốc đã nói chuyện kín với Hàn lão gia, đề nghị ông ra mặt dẹp tan bạo loạn, cũng như thoả mãn nhu cầu được gặp mặt, nói chuyện, xoa đầu của dân chúng. Song, Hàn lão gia nhất quyết từ chối việc ra mắt và khẳng định một lời hứa hẹn chắc nịch, đến nỗi, lúc ngủ, tổng thống cũng phải giật mình tỉnh dậy vì sức ám ảnh của nó.

"Tất nhiên, gia đình tôi sẽ sớm ra mắt trước công chúng, nhưng giờ chưa phải lúc. Tôi mong rằng, từ đây đến lúc đó, sự có mặt của chúng tôi sẽ vẫn là con số bí ẩn trong lòng dân chúng, thưa Tổng thống" Thanh âm như được ướp bùa chú phát ra, nhẹ nhưng mang lực cưỡng ép chết người.

Bệnh viện Lăng Tử tuy đã có thông báo quá tải bệnh nhân, nhưng nếu để ý và bước chân vòng vèo hình trôn ốc thêm vào chục phút-theo thời gian tính người đi ko bị lạc và rành đường-có thể khám phá ra được rằng, trái ngược với sự chật chội, rộn rã đâu đâu cũng thấy hơi người, hơi nách và hỗn tạp nhiều mùi cơ thể khác của các phòng dành cho bệnh nhân thường thì ko gian dãy phòng vip lại thoáng đãng một cách kì lạ đến đáng ngờ, như hoàn toàn tách biệt hẳn khỏi ko gian đặc trưng của bệnh viện.

Mùi sáp thơm nhè nhẹ phảng phất át đi mùi thuốc lan toả hầu khắp các dãy phòng, đổ ào tràn ra cả hành lang thẳng dài đang được canh giữ cẩn thận và nghiêm ngặt, làm cho nơi đây hầu như ko còn là bệnh viện-nơi xui xẻo mà chẳng ai muốn đến nữa-mà thực thụ là một dãy phòng chung cư loại nhỏ.

Dãy nhà vip gồm phòng san sát và đối diện nhau, ngoài phòng chính giữa dành cho người nhà Hàn Gia cư ngụ thì phòng còn lại đều dành cho đám vệ sĩ ngày đêm túc trực. Ngoài việc biến chúng thành nhà riêng của mình bằng việc ngang nhiên tân trang thêm số đồ đạc hữu ích, Hàn Gia còn huy động cả lực lượng y bác sĩ tinh anh của mình trên toàn thế giới, bỏ tiền bao khách sạn miễn họ hoàn thành tốt nhiệm vụ khôi phục sức khoẻ cho đại tiểu thư Hàn Gia. Qua đó, cũng có thể thấy được độ chịu chơi ác chiến của Gia đình này, đặc biệt là khi ở ngay trong lòng địch.

Hàn Gia quả thực đã nổi giận, nhưng ko phải theo cách chém chém giết giết cho người ta gõ cửa thiên đàng, mà theo cái cách họ cho là văn minh nhất, hiện đại và lịch sự nhất.

-Ông đi bình an!_Bắt tay hữu tình và nở nụ cười hoà nhã nhất mình có thể nặn được lúc này, Gia Minh nhanh chóng sai người dẫn ông bác sĩ ra ngoài theo đường bí mật mà bấy lâu nay người của Hàn gia dùng để di chuyển ra bên ngoài rồi bắt chéo tay quàng lên cổ mình, há miệng ngáp cái rõ dài.

Tính đi tính lại, trong cái nhà quái dị của cậu, hầu như người bận bịu và mệt mỏi nhất là cậu thì phải. Có bố có mẹ mà hết giờ lại có đến giờ ra ngoài hít thở ko khí, thằng út Gia Lâm mới tuổi nên chỉ biết ăn oshi, mút kem là giỏi, nhàn nhã nằm, nhàn nhã ngủ. Trong khi đó, cậu lại bận tối mắt tối mũi, đến sáng phải bò dậy sai người đến đón tên bác sĩ vào khám, lúc tiến họ về còn phải nhe răng cười những lần.

Chừng nào con chuột đâm chết con voi, chắc lúc đó, cái công bằng trìu tượng kia mới hiện hữu quá.

Vòng vòng vèo vèo đến rã cả chân, Gia Minh cuối cùng cũng lê nổi xác đến được biên giới gian phòng vip thì bước chân đều đều, có chút uể oải của cậu dừng lại, đáy mắt chán chường như mặt hồ yên ắng chợt có ngọn gió thổi vào, làm nổi lên những đợt sống nhỏ lăn tăn. Dù đã cười méo cả miệng, nhưng Gia Minh vẫn nở được một nụ cười khinh giễu trọn vẹn. Cậu xoay người độ, đưa mắt chăm chăm nhìn kẻ đang thư thái ngồi trên chiếc ghế đá ko biết lôi từ xó nào ra ở dọc hành lang dẫn đến phòng Gia Băng.

Chiếu tướng một lúc vẫn chỉ thấy kẻ kia mắt dính vào cuốn sách dày đặc chữ, thờ ơ với sự xuất hiện của cậu hoặc vốn ko để cậu trong tầm chú ý của bản thân, Gia Minh đâm dỗi, mỉa mai:

-Cậu là kẻ lì lợm nhất tôi từng thấy đấy, Lăng Tử Thần.

-..._Ko đáp trả dù màng nhĩ đã căng lên dao động, Tử Thần khẽ lật trang sách tiếp theo.

-Dù cậu có đợi ở đây bao lâu đi nữa, cha tôi cũng sẽ ko cho cậu đến gần chị tôi đâu_Khoanh tay để lửng trước ngực, Gia Minh quyết chọc giận Tử Thần cho bằng được, những lúc nhàm chán như thế này, thà ở đây mắng người còn khoái hơn là ngồi lì trong phòng, đóng cửa, xem phim và lăn ra ngủ. Mẹ dạy nên thay đổi ko khí, lí tưởng cho sảng khoái đầu óc_Chẳng có ông bố, bà mẹ nào lại điên rồ đến mức trao đứa con gái mình rứt ruột nuôi lớn vào tay kẻ yếu ớt, ko quyền ko thế, đến bảo vệ, che chở cũng chẳng làm nổi như cậu đâu. Đừng ở đây làm bố tôi nổi cáu.

Thoáng thấy có chút động trên khuôn mặt lạnh lùng như băng của Tử Thần, Gia Minh thừa thế tấn công, đáng ngay đòn phủ đầu cho kẻ kia nếu được thì tốt nhất là giận đến đứt mạch máu mà chết.

-Mà ko, sao cậu phải bảo vệ, che chở cho chị tôi làm gì nhỉ? Cái tên bị bệnh máu trắng kia là anh trai cậu mà. Người ta nói một giọt máu đào hơn ao nước lã, cậu hi sinh một cái ao ko thân ko thiết như chị tôi để cứu giọt máu đào kia cũng là lẽ thường tình_Chậm rãi nói từng câu từng chữ với bộ dạng như mấy tên thám tử có danh ko có tài trong mấy bộ phim hình sự hài của mĩ, Gia Minh liếc Tử Thần một cái, miệng cong lên ma mãnh rồi đột ngột đập tay cái bốp rõ to như thể vừa có con muỗi chướng tai gai mắt nào đó lượn qua_Quên mất, cậu là nhị thiếu gia của Lăng gia, cũng là người của bọn mặt dày hút máu người đó.

Bước đến gần Tử Thần gần như sát nút, Gia Minh cúi người, đưa ngón trỏ xỉa xỉa vào trán kẻ thù.

-Ngoài chị tôi ra, cậu đã hút máu bao nhiêu người nữa vậy?

-Xem ra..._Đúng như Gia Minh đoán, Tử Thần dù mặt dày mấy lớp mỡ cuối cùng đã bị cậu chọc tức, tiếc là, mặt Tử Thần lúc giận ko đỏ gay như Gia Băng_...bố vẫn chưa dạy dỗ cậu đàng hoàng thì phải, cách nói chuyện với anh rể cũng hết sức thô tục.

-Cái gì? Tôi có nghe nhầm ko vậy?_Lùi lại vài ba bước ấn định khoảng cách an toàn, Gia Minh phá lên cười rất kịch, kịch một cách quá lộ liễu. Cậu ôm bụng, tựa hẳn lưng vào bức vách phía sau, lắc đầu tỏ rõ sự thương cảm_Bố ư? Anh rể à? Cậu đang lầm tưởng quá đáng rồi đấy, Lăng Tử Thần. Cho cậu lời khuyên chân thành nhé! Cút về Lăng Gia của cậu đi và đừng nghĩ rằng cậu sẽ được bước chân vào Hàn Gia. Nói thật, ngoài tiếng thơm là rể Hàn Gia, cậu sẽ chẳng có gì ngoài những lời chế giễu của dân tình, nào là hưởng ké nhà vợ, vô dụng, vv.

-Thế còn đỡ hơn phải đứng nhìn vợ tôi bị anh em cậu gạt chân khỏi di chúc_Tử Thần trực tiếp đưa mắt nhìn thẳng vào đôi mắt trong sáng, lấp lánh trái ngược với cái miệng độc mồm của Gia Minh, khẽ thở dài nhẹ.

-Cậu mới nói gì?_Nụ cười Gia Minh chợt tắt.

-Chia vẫn nhiều hơn chia mà. Lòng tham con người vô đáy lắm, đến lúc đó có khi cậu còn muốn thủ tiêu Gia Lâm luôn cũng nên.

-Tên khốn!_Chạy xộc đến túm lấy cổ áo Tử Thần, Gia Minh vung đấm tay, ánh mắt như rừng đồi bao phủ trong lửa_Cậu biết gì mà dám mở miệng nói tôi như thế hả?

Bắt chộp lấy đấm tay mãnh lực toan giáng vào mặt mình bằng một tay, Tử Thần chậm rãi ép tay Gia Minh xuống, ko hề mất chút sức nào vẫn có thể chế ngự được những hành động có tính đối kháng mình.

-Thế thì cậu cũng chẳng hiểu tôi đâu mà mạnh miệng phán bừa. Nói cho cậu biết, Gia Băng sinh ra là để làm vợ tôi, cậu thân là em, lấy quyền gì phản đối chúng tôi. Nếu rảnh quá, thì nên đi trau dồi thêm kiến thức để làm bố mẹ cậu hài lòng ấy, em vợ.

Khựng người hồi lâu, Gia Minh mới vùng ra khỏi âm khí u ám bao vây quanh Tử Thần. Cậu loạng choạng đứng vững, ném ánh mắt kì quái về người kia dò xét, thứ gì đó từ người Tử Thần toát ra khiến cậu hoang mang, cứ như thể một liều độc tán từ từ ăn sâu vào da thịt, khiến cậu giờ đây thân thể như bị tê dại hoàn toàn.

-Cứ chờ đấy, tôi sẽ chống mắt lên xem cậu làm thế nào_Nói đoạn, Gia Minh như tàn quân rút lui bỏ chạy, để lại Tử Thần với sự điềm tĩnh đến gai người.

Tử Thần ngồi xuống băng ghế, tiếp tục giở cuốn y học tìm được lướt mắt đọc.

Bất chợt, phân tử khí nén lại, như chạy trốn một luồn khí ngút ngàn từ một kẻ nào đó có khí thế bức người.

Lại một vị khách đến tìm cậu, chắc chắn là thế

P/s: Chap này Su chủ yếu miêu tả nhuệ khí của Hàn Gia Nhá, hehe, mọng mấy bà đọc ròy cho SU cái thuế

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio