Hối hấp hối hả chạy vọt ra khỏi sân bay, lẫn vào dòng người đổ xô tứ phía, Gia Băng mau lẹ bắt taxi từ sân bay thẳng tiến đến bệnh viện Lăng Tử, lòng chộn rộn chẳng còn nghĩ ngợi được nhiều nữa.
Lợi dụng đóng mồ hôi vã ra như tắm trên vầng thái dương mệt mỏi sau một hồi căng thẳng, khuôn mặt ửng đỏ hầm hập như mông khỉ dáng dấp có vẻ đầy đau khổ và đôi mắt trong veo ngân ngấn nước tưởng chừng như có thể rơi lệ bất cứ lúc
nào, Gia Băng phút chốc nghiễm nhiên gặt hái được nhiều cảm tình xót thương từ
một đám y tá tỷ tỷ túc trực ở quầy bệnh viện và cũng vì tình chị em đã đến cực
hạn núi có thể mòn, biển có thể cạn, cô nàng nhanh chóng được các tỷ tỷ cung cấp nhiều thông tin lá cải có, lề đường có về ca phẫu thuật bí mật của oan gia Lăng.
Khi đạt được mục đích, con người ta thường "vô tội" dù cố tình hay vô ý đều "vong ân bội nghĩa" phủi mông quay đi, Gia Băng cũng vậy, trong trường hợp quẫn bách thần trí ko minh mẫn như thế này, việc làm suy đồi đạo đức và nhân cách như thế cũng có thể được xã hội thông cảm, ông trời ko tuyệt đường sống ai bao giờ mà. Thế nên, lúc Gia Băng biến mất ko chút tăm dạng, các y tá tỷ tỷ chỉ lắc đầu chép miệng vài cái rồi bỏ qua, tiếp tục công cuộc buôn dưa lê trên trời dưới biển.
Rẽ qua nhiều lối rẽ rối mù của bệnh viện, Gia Băng cuối cùng cũng thoát khỏi được cái mê trận đo IQ bệnh nhân kia, bước chân nhanh như chạy được thư thái nghỉ ngơi một chút, chậm dần, dừng hẳn.
Cúi gằm mặt, đưa hai tay chống lấy đầu gối thở hồng hộc, Gia Băng một lát sau loay hoay cởi bỏ hai cái áo khoác to sụ đang đốt tiêu đóng mỡ tội nghiệp trên người mình...
Đúng lúc ấy, đám y bác sĩ đồng phục trắng toát xồng xộc đẩy giường đẩy lướt qua tầm mắt Gia Băng, hướng đến cái phòng mổ vừa nhìn đã có ác cảm phía trước.
Theo phản xạ tinh nhạy cùng những suy đoán trần trụi mơ hồ trong đầu, Gia Băng như mèo mù nhìn thấy cá rán, vận nội công phi đến phía trước. Biết mình ko có khả năng bám lấy thành giường đẩy hay ôm eo ông bác sĩ nào đó để kéo giữ chiếc giường dừng lại, cô chọn cách dễ gây ấn tượng và hiệu quả nhất, oai hùng đặt tay vòng trước ngực, hai chân dang rộng bằng vai, mặt vênh lên cao một góc anfa hơn độ đứng thù lù chặn đường tiến của đám người. Nếu họ muốn đi, phải lăn bánh giường đẩy lên xác cô mới đi được.
-Dừng lại!
Đám người vốn ko chú ý vật cản phía trước bị tiếng nói gần như thét cuả Gia Băng làm cho giật mình, những luồng suy nghĩ, những hành động dang dở cư nhiên bị trì hoãn ngay lập tức. Họ ko hẹn dừng bước, đưa ánh mắt nai tơ đầy kinh ngạc nhìn kẻ cố tình cản đường.
Ko khí xung quanh vì thế bỗng chùng xuống. Sự náo loạn ban nãy như bị cho thăng thiên ko thấy ló mặt. Còn lại, chỉ có tiếng thở lạnh ngắt phì phò phả ra.
Duy trì trạng thái trầm mặc một lúc, bỗng, hình như có người ko chịu được sự yên lặng kì dị nữa, phát ra những thanh âm hết sức đàn bà và kì quái:
-Bác sĩ! Có thể nhanh lên được ko!...Tôi...tôi...đau quá!!!_Người trên giường đẩy yếu ớt giật lấy tay áo ông bác sĩ già đang ngẩn ngơ, thở hắt mạnh.
Nghe thấy có gì đó ko hợp, Gia Băng di dời ánh mắt mãnh liệt hừng hực khí thế rời khỏi đám y bác sĩ, ưu ái cho người nằm trên giường một tia nhìn đầy kinh ngạc khó hiểu.
Từ kinh ngạc khó hiểu, ánh mắt tròng đen lay láy của Gia Băng bỗng sững lại một đen kịt, ko còn long lanh lóng lánh như sao trên trời y lúc nãy nữa, toàn thân cũng nhất thời rời vào trạng thái trầm mặc khó diễn giải thành lời.
Người trên giường ko phải là cái tên suốt ngày đặt gót giày trong bụng cô mà thay vào đó là một bà cô chừng tuổi với cái bụng to tổ bố nhú cao vời vợi đang oán hận rên rỉ, mồ hôi túa ra tựa có thể đựng đầy một cái chậu nhỏ.
Mẹ ơi! Ông trời thật biết cách làm người khác "tông" vào những hoàn cảnh dễ "xúc động" mà họ ko hề hay biết. Nhất là lúc này đây, lương tâm của Gia Băng vốn đã héo rũ sắp quy tiên bỗng dưng đột ngột trỗi dậy hầu khắp thớ thịt, đốt nóng toàn thân cô một cách dã man tàn bạo. Cô thẹn thùng nhanh chóng cúi đầu che dấu dung mạo, đôi chân dài ko ai nhắc nhở tự động ngoan ngoãn lùi ra sau , bước nhường đường, miệng rối rít nhỏ giọng xin lỗi.
Suýt nữa thì, Gia Băng cô đã trở thành tội phạm giết người vào nhà đá mài quần bóc lịch rồi, thật có lỗi có lỗi.
Biết mình thực sự phạm trọng tội tày đình thiên oán địa la ko kể đâu cho hết, Gia Băng thành tâm hối cải, cúi đầu gật lên gật xuống như gà mắc dịch HN hồi lâu vẫn ko dám ngẩng đầu lên nhìn, cho đến khi sự thật chứng minh rằng, con người cũng có thuật biến hóa, từ một bà đẻ với giọng điệu run rẩy thoắt cái biến đã ra thành một Lăng Tử Thần thanh âm lạnh lẽo khô khốc, cô mới dám ngẩng đầu tròn mắt nhíu mày thiếu điều hét lên.
-Cậu làm gì ở đây thế?_Trước khi bắt gặp khuôn mặt mê người có sức sát thương tim mạch hạng nặng kia, Gia Băng độ lượng cho phép những sự vật thừa thãi như mấy đôi giày bóng loáng của mấy ông bác sĩ bên cạnh hay cái chân gắn bánh đen xì hơi bám bụi choán vào tầm nhìn của mình.
-Lăng...Lăng..._Ko biết vì quá "xúc động" hay cổ họng nghẽn xương, Gia Băng ấp a ấp úng hoài cũng chẳng thể nói trọn họ tên con nhà người ta, uất ức nhỏ giọng lẩm bẩm_Sao đọc Lăng Chì Tùng Xẻng thì dễ thế, đọc Lăng gì gì lại khó thế ko biết! Đổi tên quách cho dễ xưng hô vậy.
Cơ mà, thông tin cái thằng thình lình mà xịt ra cả tấn khói như thằng em cô ko hề sai chút nào. Quả thực, oan gia Lăng đang ngạo nghễ ngồi thư thái trên chiếc giường đẩy của bệnh viện, áo quần thời thượng thường ngày đã bị lột sạch chỉ còn lại tấm áo kẻ sọc như áo nhà tù mỏng manh khoác lên người. Bao quanh cậu ta còn có đám người đa dạng tuổi tác, đa dạng giới tính mặt mũi nhìn rất trí thức, rất có phong thái của bậc y, bác sĩ lão luyện khép nép hiểu chuyện im lặng, ko dám một lời chen ngang.
Cảnh tượng này làm Gia Băng choáng ngợp. Ko phải choáng ngợp vì nhãn hiệu đồng phục của bệnh viện này gán mác Chanel, cũng ko phải vì ai ai cũng ngời ngợi rực rỡ như một rừng hoa đủ màu sắc, mà là vì vẻ đẹp hoang dại lạnh lùng bất cần trong tư thế nhàn nhã của Tử Thần, dẫu, bộ áo quần bệnh nhân kia làm cậu ta nhợt nhạt đi phân nửa. Ko dừng lại ở đấy, trên phong nền tượng người bằng xương bằng thịt rực rỡ hết sức sinh động đằng sau, khí chất vương tử của Tử Thần lại càng thêm ngút ngàn một cách kì lạ, vô tình làm con tim mê trai của Gia Băng được nước hành nghề.
Phải công nhận, "dung mạo" tên oan gia này ko phải hạng củ khoai trái cà, hoàn toàn rất phù hợp với mẫu người Gia Băng thích từ nhỏ. Nhưng, chỉ "dung mạo" thôi, mấy cái khác cho cô cũng ko thèm.
Thình thịch! Thình thịch!...Tiếng tim ai đó đập mạnh đến nỗi vẳng ra ngoài, len lỏi trong ko trung rồi chui tọt thành công vào màng nhĩ Gia Băng làm cô ko khỏi thô bỉ bĩu môi chế giễu "Quái! Tim người nào đập ác chiến thế ko biết! Đúng là ko phải hạng mê trai tầm thường, hừ!!!"
...nhưng ngẫm lại, suy nghĩ thật kĩ, cảm nhận thật rõ ràng hóa ra, tiếng tim đập ấy phát ra từ ngực...mình...="=
-Hàn Gia Băng, tôi đang hỏi cậu đấy!_Thấy Gia Băng phớt lờ mình quá đẹp, Tử Thần bực bội lên tiếng, thanh âm dường như nặng hơn trước mấy tấn, rất có trọng lượng_Đáng nhẽ giờ này cậu phải ở Sân bay và về Việt Nam rồi chứ?
-Á!_Thoát hồn ra khỏi đống suy nghĩ bầy nhầy hỗn tạp, Gia Băng mới nhận thức ra được hoàn cảnh của mình lúc này, cơ thể vì quá sốc nên vô thức hoá ếch nhảy dựng lên như có con muỗi chích phải, sắc mặt nhanh chóng trắng bạch đầy hoảng loạn_Thôi xong rồi, quên mất rồi! Tiêu thật rồi!...Cha sẽ thiêu cháy mình mất!!
-Đừng nói với tôi giờ cậu mới nhớ đến chuyện này nhé_Nheo nheo đôi mắt đen sâu như ngọc trai đen qúy giá dưới lòng đại dương, Tử Thần bình thản vòng tay để trước ngực rất trịch thượng, khuôn miệng cong lên đều đều hỏi.
-Ông trời thường bày trò trêu người có tài thế đó!_Gia Băng dù biết sắp chết vẫn ko ngần ngại tự khoa trương bản thân mình lên, nhăn trán khổ não than mắng ông trời_Tôi sẽ chết cho coi, sẽ bị giết chết! Nếu sau này tôi có mệnh hệ gì, nhớ thắp cho tôi nén nhang an ủi nha!!!
Thoáng bật cười nhẹ trên đau khổ của người khác, Tử Thần miệng lưỡi chưa bao giờ biết uốn lần rồi mới nói, thẳng như ruột ngựa phán:
-Đồ ngốc ko ai bằng!
Đang lúc sầu khổ gặm nhấm giây phút bình an ngắn ngủi cuối cùng của cuộc đời, Gia Băng nghe thấy có người dám đặt giọng sỉ nhục IQ, sỉ nhục chất xám mà ko phải ai muốn có cũng có được của mình thì tức lắm, giận mới hận cũ nhất tề đồng loạt đánh bại lí trí, chiếm lấy mọi suy nghĩ, hành động.
-Ờ! Tôi ngốc đấy! Do ngốc nên mới nghe thấy việc cậu như con heo bị đem lên bàn mổ đã tức tốc chạy đến đây đấy! Là tôi ngốc, ngu xuẩn nên mới tới cái xó xỉnh này làm trò cười cho cậu xem_Quẫn bách hét lớn vào mặt ai kia, Gia Băng kích động đưa tay...quệt mồ hôi, ánh mắt tước da xẻo thịt liên tục lởn vởn quanh kẻ vô ý vô tứ làm phật lòng mình.
-Cậu vừa nghe tin đã chạy đến đây!_Sững người một hồi, ko lâu sau đó, Tử Thần bình tĩnh hỏi lại, đáy mắt léo lên chút ánh sáng dị hoặc nhưng đẹp vô cùng, như luồng sáng phía chân trời khi tan bão.
-Đúng đấy! Tôi thật sự là một con ngốc, lúc ấy còn ngây thơ sợ rằng cậu sẽ như tôi, sẽ vì ca phẫu thuật này mà bị di chứng, sẽ phải đau khổ và hối hận về sau. Thế nên, tôi, Hàn Gia Băng một thời chưa vì ai bao giờ đã điên cuồng vô duyên đến đấy để ngăn cản cậu! Tôi thật ngu ngốc mà!
_Thừa giọng hét lớn, Gia Băng ko biết từ khi nào đã đem hết tâm tư của mình bộc bạch với người ta, mà ko chỉ một người ta, rất nhiều người ta là đằng khác. Nhưng, cô ko cảm thấy thẹn thùng như bao người, trái lại còn thấy lòng nhẹ nhõm hẳn đi, như trút hết được hàng đống gánh nặng trong người. Khoé mắt cô bỗng chốc có một giọt nước dài chảy xuống gò má ửng hồng, giọng nói có gì đó run run.
-Đừng...đừng khóc!..._Nghe rõ được toàn bộ lời tâm tình ko phải lúc nào cũng nghe được từ cửa miệng ai kia, Tử Thần vui mừng đến nỗi trở nên lúng túng, nhưng khuôn mặt vẫn thần kì ko đổi sắc, lãnh đạm và gần như vô cảm_Tôi ko ngờ cậu lại lo lắng cho tôi như thế!
Khẽ thở dài, Tử Thần đưa ngón mạ lau đi giọt nước vừa nãy vẫn còn kẹt trên má Gia Băng, giọng điệu ôn nhu thương xót.
Nếu ko phải bên cạnh cậu có quá nhiều kì đà, cậu đã ko ngần ngại hành động thay cho lời nói rồi!
-Tôi...đâu có khóc, mồ hôi tôi đó!_Giật giật khoé miệng, Gia Băng khó chịu minh bạch mọi chuyện, đồng thời ko để tay ai đó làm càn, hất nhanh ra xa_Với lại tôi vốn ko hề lo lắng cho cậu, đừng hiểu nhầm.
Người ta nói, nghe là một chuyện, tiếp nhận hay ko lại là một chuyện khác. Tử Thần lúc này cũng vậy, chật vật lắm cậu mới cố tiếp nhận sự chống chế của ai kia, quyết định mặt dày mà phản kế. Song, sắc mặt trên mặt cậu giờ đây thật khiến cậu phật ý, bởi dư âm khẩu khí của người đối diện, nó đen hẳn mất một nửa, khiến bất cứ ai nếu tinh mắt cũng có thể nhận ra sự bình thản cậu đang khoác lên là đồ giả.
-Ko cần phải ngượng, tôi hiểu rõ cậu cảm thấy thế nào mà. Yên tâm đi, tôi ko phải là cậu, sẽ ko có bất kì chuyện gì ko hay xảy ra đâu. Đừng lo lắng_Tử Thần dáng bộ hài lòng vươn tay xoa, à ko là vò đầu Gia Băng như chủ vò đầu cún, giọng điệu sến súa sặc mùi cưng chiều.
-Ko có!_Tròn mắt há hốc mồm nhìn người kia tự cao thái quá, Gia Băng lùi ra sau vài bước tránh bàn tay kia kiềm giữ mình kia, khuôn miệng mở to chối bỏ như muốn hét.
-Nếu đã lo lắng cho tôi như thế, vậy làm gì đó thể hiện lòng thành đi!_Mặt dày phớt lờ tiếp, Tử Thần ra vẻ ngẫm ngợi rồi tận tình đề nghị_Làm gì đó để tiếp thêm động lực cho tôi ấy!
-Tôi đã bảo là tôi ko lo lắng cho cậu rồi mà!!_Dồn toàn bộ sức lực phản công lần cuối hét thật to, để phòng hao Tử Thần có vấn đề về màng nhĩ, Gia Băng mặt đỏ phừng còn dậm chân mạnh xuống nền đá lạnh lẽo, tay khua khoáng loạn xạ giữa ko trung, hơi thở phả ra phì phò như sắp chết đến nơi.
Tiếp sau phản ứng mãnh liệt ấy, khoảng ko trước phòng phẫu thuật thêm lần nữa tĩnh lặng như tờ, những tiếng động thừa thãi cũng ý thức được mà im bặt.
Nụ cười trên môi ai kia...như đốm lửa lập loè trong đêm...chợt tắt...
Bầu ko khí cô đọng đáng sợ đến mức tiếng thở nhè nhẹ cũng vang lên thật to, thật rõ làm Gia Băng tỉnh ngộ. Khi cô có thể rời khỏi cơn bạo phát cũng là lúc sự hối hận tràn ngập, dâng lên tận cuống họng.
Gia Băng muốn gạt đi, muốn chối bỏ những gì mình vừa nói...nhưng cô ko thể cất lên thành tiếng được.
Người ta đã lẳng lặng cùng đoàn người tiến về phía trước mất rồi.
"Một người bật khóc, một người cười.
Một người dừng bước, một người đi.
Chuyện tình đôi ta, đến đây thôi.
Bye em, anh đi lấy chồng."
Ax! Nếu cảnh tượng đang xảy ra với Gia Băng lúc này một bộ phim, chắc mẩm người ta sẽ ko ngần ngại hao tốn tiền của để cho đoạn phim này quay chậm, như chính sự luyến tiếc ko muốn rời của nhân vật nữ chính khi nhìn thấy người mình yêu bỏ đi với một tên gay. Bất đắc dĩ quá cũng giống như con cún con bên đường ngậm ngùi nhìn cục xương khiêu gợi rơi xuống cống vậy...
Nhưng mà...cảm giác đau đớn như có ong đốt trong lòng cô như vầy là sao đây? Phải giải thích như thế nào đây? Liệu có giống như tâm tình của một con cún con với cục xương yêu quý? Hay hơn thế, như tâm tình của cô gái kia chẳng hạn...có thể chăng?
Nghĩ đến đây, tim Gia Băng thường tình đã trật nhịp giờ càng đập dữ dội hơn trước. Hối hận, đau đớn, luyến tiếc đan xen lẫn nhau và ngày càng mãnh liệt khi cánh cửa phòng phẫu thuật hé mở...
-Ko được!!!_Hét thật to, hơn ngàn lần vạn lần lúc nãy, Gia Băng ko tự chủ được phi nhanh đến, đứng thu lu trước cánh cửa phòng phẫu thuật, ko cho bất kì ai ở ngoài bước vào bên trong.
-Chuyện gì?_Ko thèm liếc mắt lấy Gia Băng một cái, Tử Thần lạnh nhạt.
-Tôi..._Gia Băng đột nhiên lại hối hận, nhưng vì cô đã phóng hỏa đốt nhà, giờ ko thể ko bảo toàn tính mạng được_ Tôi...
-Tôi cái gì, nếu ko có chuyện gì thì tránh ra tôi, phải phẫu thuật!_Những gì Tử Thần thốt lên, liệu cậu có biết Gia Băng đang đau ko? Cũng có thể biết...nhưng vẫn nói...
-Tôi..._Đắn đo nghĩ ngợi một lát, Gia Băng hít một hơi lấy dũng khí, đưa hai tay lên đầu gỡ bỏ dây buộc tóc mình yêu thích nhất. Dây buộc tóc mà cả đời Gia Băng luôn gìn giữ, nói sẽ chỉ giao cho nửa kia của mình, nhưng giờ đành phá lệ giao tay người khác vậy..._Đưa tay cậu ra đi!
Ko nói gì, Tử Thần chỉ ngây người chốc lát rồi quyết định ngoan ngoãn làm theo lời Gia Băng, khóe môi như cười, lại như ko cười.
Đón nhận bàn tay to rộng, đặt nó trong lòng bàn tay mình, Gia Băng dúi chiếc dây buộc tóc yêu quý vào tay Tử Thần, uốn nắn bắt cậu phải nắm chặt lấy nó.
-Lăng Tử Thần..._Gia Băng giương đôi mắt to tròn thơ dại nhìn người đối diện, khuôn mặt lộ ra vẻ nghiêm túc_...vì đồng lúa Việt Nam cần có người bán mặt cho đất, bán lưng cho trời cày cấy; vì xưởng giấy Hà Nội cần có người phụ giúp lao động; vì cộng đồng còn thiếu thốn quá nhiều sinh viên tình nguyện; vì chuyện đời còn nhiều gian nguy mà chúng ta cần phải tự mình đối mặt; vì mặt trời chói chang luôn mọc đằng tây; vì cái cây trước nhà tôi cần có người tưới tắn; vì sự chính chắn của con em chúng ta sau này;...vân vân và vân vân, tôi, Hàn Gia Băng xin thay mặt chủ tịch nước Việt Nam, bộ trưởng các ngành, tổng giám đốc các tập đoàn, club nông dân, club người khuyết tật, club hội người cao tuổi, club sinh viên, học sinh...mong cậu sẽ phẫu thuật thành công, vinh quy áo gấm trở về nước.
Nói xong một tràng dài đến hụt hơi, Gia Băng nhìn Tử Thần vẫn chưa tiêu hóa hết câu nói của mình liền bất thình lình làm chuyện hết sức tày trời. Cô bước đến gần Tử Thần, đưa môi đặt nhẹ lên gò má hoàn mĩ của cậu một dấu hôn nhẹ nhàng nhưng ấm áp, nồng nhiệt.
Truước sự sững sờ của nhân vật chính lẫn nhân vật phụ, Gia Băng quay người bước nhanh đánh bài chuồn. Khi khuất người đằng sau lối rẽ, cô quay đầu lại nhìn ai kia một lần nữa, nở nụ cười tươi rực rỡ nhất:
-Lăng Tử THần, đôi giày nhỏ trong dây buộc tóc ấy là bạc nguyên chất đó, ko được làm mất. Nhớ mau chóng lành rồi về nước trả tôi đấy! Biết chưa!
Một làn gió lạnh lướt qua hành lang trải dài, Gia Băng một lúc sau bỗng khuỵ người xuống đất, khuôn mặt nhanh chóng tái nhợ hẳn đi. Cô ôm bụng, miệng nhăn nhó rít gào:
-Chết tiệt! Lại đến rồi!!!
Sau nụ cười gượng bất lực, Gia Băng mất hết ý thức chìm nghỉm trong cơn mê ập đến
Trước khi lịm hẳn đi, hình ảnh ai đó là tại hiện rõ nét lần nữa trong tâm khảng cô...thật khiến người ta ko thể đau được nữa mà...
P/s: Hình như chúng sắp nghe đk câu thú nhạn của ai đó ròy mấy bà