Hứa Vãn Hà bước lên giáng cho nam thanh niên cầm đầu một bạt tai.
Cực kỳ vang dội.
Cái tát này không giữ lại chút sức lực nào, một phát quật nam thanh niên ngã rạp dưới đất, nóng đỏ hết một bên mặt, trong lỗ tai còn vang lên tiếng lùng bùng.
Đàn em khác của hắn thấy thế trận này của Hứa Vãn Hà là biết ngay có lai lịch, nhưng lại không quen biết cũng không dám tùy tiện động tay, có một người thấy đại ca bị đánh mà không phát cáu, cũng không có động tĩnh gì, buông Dương Mặc Thư ra rồi tiến lên đỡ người.
“Đại ca, anh không sao chứ… Còn nghe được không…”
Hứa Vãn Hà vươn tay xách Dương Mặc Thư về bên cạnh mình, “Cậu coi lại cậu vô dụng cỡ nào đi, có mua cây thuốc mà cũng mẹ nó mua ra chuyện được.”
Dương Mặc Thư lắc lư như thỏ trong vòng tay của hắn, “Còn không phải do bóp tiền của anh nhiều quá sao, nếu chỉ có hào lẻ thôi tôi cũng đâu bị cướp, anh không có việc gì nhét nhiều tiền mặt như vậy làm gì! Tới trung tâm thương mại mua quần áo quẹt thẻ là được rồi thưa ông chủ than đá!”
Nam thanh niên được người ba chân bốn cẳng chạy đến đỡ dậy, trong miệng còn chửi bậy, Hứa Vãn Hà ném Dương Mặc Thư ra sau người, đi lên đạp một cước, “Con mẹ nó mày nhìn kỹ vô bố mày là ai!”
Nam thanh niên bị đạp té sấp mặt, vừa đúng bổ nhào lên bóp tiền.
Dương Mặc Thư chợt nhớ tới, “Bóp tiền anh.”
Nam thanh niên nhìn thoáng qua ảnh chụp trên chứng minh thư, thần sắc lập tức kinh hãi.
Lại nhìn Hứa Vãn Hà một chút, vội vàng đứng lên, lấy vạt áo chùi chùi bóp tiền, “Xin lỗi anh, đại ca, em không biết đây là đồ của anh Hứa, xin anh trở về đừng nói với người anh Hứa đó…”
Dương Mặc Thư rất nhanh liền phản ứng kịp, nhìn Hứa Vãn Hà một cái, “Tuy nói là xấu đều, nhưng cũng kém nhau quá nhiều, anh lúc đó nghĩ sao mà để tóc dài vậy, rất Rock n’ Roll đó nhưng mà không sang lắm đâu.”
Hứa Vãn Hà đen mặt giật lấy bóp tiền, “Cút mẹ đi.”
Nói xong quay đầu bước đi, mở cửa lên xe.
Dương Mặc Thư đuổi kịp theo ngồi vào xe trước khi hắn lái đi.
Hứa Vãn Hà lật chứng minh qua nhét vào bóp tiền, giận dữ chạy hết một con đường, dọc đường nhận được mấy cú điện thoại.
Dương Mặc Thư cũng nghe một cuộc điện thoại, là ông bảo vệ tiểu khu gọi tới, thì ra là hồi trưa hàng chuyển phát nhanh của mình đến, ông nhận giúp, kết quả lại quên báo cho Dương Mặc Thư, giờ mới nhớ tới.
Giọng điệu Hứa Vãn Hà trầm thấp, “Ý của mày là hắn muốn khử tên Chu Ngũ này? Nhưng Chu Ngũ chưa tính gì sao?”
Dương Mặc Thư hết sức phấn khởi, “A… Cháu đợi mấy ngày rồi, cảm ơn ông… Cháu lát nữa sẽ về lấy…”
Hứa Vãn Hà khẽ nhíu mày, “Vậy đi, mày nói với Chu Ngũ tao có vụ án giết người, kêu nó gánh tội thay tao, đi phương Bắc tránh năm đi, cứ nói là ý của tao.”
Dương Mặc Thư vỗ đùi, “Thật ạ? Kiện hàng ở Hàng Châu cũng đến rồi! Đó là bánh tro với bánh cắt của bạn gửi cho cháu! Kinh hỉ thật!”
Ấn đường Hứa Vãn Hà ngày càng sâu, “Mày nói lại lần nữa, tao nghe không rõ…”
Dương Mặc Thư cất cao giọng, “Cảm ơn ông, giờ ông nghe được chưa, lớn tuổi rồi lãng tai cháu có thể hiểu mà…”
Hứa Vãn Hà giơ tay vỗ gáy Dương Mặc Thư một cái, “Mẹ kiếp, cậu câm miệng trước đi.”
Sau đó lại bàn bạc với người trong điện thoại, “Chu Ngũ quản lý cả vùng Cúc Kim Huy, thằng nhóc họ Dương kia ngấp nghé chỗ đó lâu rồi, tao phải bẻ gãy tham vọng này của nó mới được, để Chu Ngũ tránh đi mấy năm, giấu chuyện này trước đi, sau này coi tao xử nó thế nào.”
Trong lòng Dương Mặc Thư nhớ tới món hàng chuyển phát nhanh, liền ở bên cạnh chỉ huy Hứa Vãn Hà, “Rẽ trái, đèn xanh còn giây.”
Hứa Vãn Hà đánh tay lái, đạp mạnh chân ga, “Để Điền Bảo thay Chu Ngũ được rồi.”
Dương Mặc Thư tiếp tục chỉ huy, “Anh từ bên này đi ngược chiều một khúc nhỏ qua đó… Aizz, chờ chút, đèn đỏ rồi.”
Hứa Vãn Hà giẫm phanh lại, “Tao hiểu rõ con người Chu Ngũ, thằng nhóc này rất có tài, nhưng không có chủ kiến, như vậy cũng có thể thử nó một chút.”
Dương Mặc Thư nhìn xung quanh, “Không có camera, vượt đèn đỏ đi.”
Hứa Vãn Hà nhìn phía trước, nhấn chân ga vượt qua.
Khoảng phút sau, Hứa Vãn Hà gọi điện thoại xong, Dương Mặc Thư cũng sắp tới nhà rồi.
Hứa Vãn Hà cúp điện thoại, giờ mới có phản ứng, “Đây là đâu…”
Dương Mặc Thư tháo dây an toàn, “Anh dừng xe một chút, tôi đi một lát rồi quay lại.”
Hứa Vãn Hà thực sự muốn phát điên, “Mẹ nó cậu coi tôi là tài xế taxi hay gì?”
Dương Mặc Thư lắc đầu, “Không có, anh ở đây chờ tôi một lát, đảm bảo có chuyện tốt.”
Hứa Vãn Hà dừng xe xong, Dương Mặc Thư xuống xe chạy đến chỗ gác cổng lấy hàng chuyển phát nhanh, sau khi mở ra rồi lấy một thứ ở bên trong, rồi lại chạy vào trong xe.
Thứ Dương Mặc Thư chọn là một đôi tất năm ngón màu vàng tươi.
Sở dĩ chọn cái này là để tặng hắn, vì mấy thứ khác đều mua theo size nhỏ của mình, Hứa Vãn Hà mặc không được, nhưng tất năm ngón này là freesize.
Quan trọng nhất đôi tất này là do cửa hàng người ta tặng kèm.
Dương Mặc Thư đưa vớ cho Hứa Vãn Hà, “Tặng cho anh, cám ơn anh đã đưa tôi về nhà.”
Hứa Vãn Hà rũ mắt xuống quan sát thứ đồ trên tay cậu, cảm thấy màu này rất đẹp.
Đúng là thường xuyên có người tặng đồ cho mình, nhưng cho tới giờ chưa ai tặng đồ rẻ như vậy, lại còn rất hợp gu mình.
Hứa Vãn Hà nhận lấy, “Đây là gì?”
Dương Mặc Thư nghĩ một chút, cười gian manh, “Là găng tay, sau này lái xe anh có thể đeo vào.”
Hứa Vãn Hà lạnh lùng nhìn cậu một cái, bật thốt ra, “Mẹ nó đệt chết con chó cỏ nhà cậu.”
Nói xong câu này, hai người đều sững sờ trong giây lát.