Dương Mặc Thư nằm mơ.
Trong mơ ăn Thục Cửu Hương () với Hứa Vãn Hà, Hứa Vãn Hà chấm dầu vừng, Dương Mặc Thư chấm tương vừng, một người một chai sữa đậu nành.
() Tên món lẩu nổi tiếng ở Tứ Xuyên.
Phần hai người gọi rất cay, bên trong mỗi ô vuông toàn là ớt, Dương Mặc Thư cay không chịu được, liền bỏ đũa xuống ra sức uống sữa đậu nành, nhưng Hứa Vãn Hà lại không sao, ngậm điếu thuốc nhúng ruột ngỗng.
Dương Mặc Thư miệng cay lửa nóng, “Tiểu Mỹ… Cay quá… Shh… Shh…”
Mí mắt Hứa Vãn Hà nhấc lên, đầy vẻ xem thường, “Tên ngốc đần nhà cậu! Chấm dầu vừng mới giải cay!”
Dương Mặc Thư không phục, đang muốn tranh cãi với hắn, kết quả miệng mồm sưng vù, sao cũng nói không nên lời.
Đang lúc giận dỗi, thấy Hứa Vãn Hà vét hết đống ruột ngỗng mới nhúng vào nồi, Dương Mặc Thư nổi trận lôi đình, vỗ bàn muốn tranh luận với hắn, kết quả quýnh quá tỉnh luôn.
Trên miệng vẫn nóng hừng hực như cũ.
Gương mặt trắng mịn của cô em y tá lúc ẩn lúc hiện trước mắt mình, “Tỉnh rồi…”
Ngay sau đó có mấy người bước tới, “Đệt, tỉnh rồi này, tỉnh rồi, mau đi gọi anh Hứa!”
“Gấp cái gì, chân anh Hứa đang bôi thuốc, đệt □□ nó, đám chó cỏ này, đánh không lại anh Hứa thì đánh lén anh Tiểu Dương của tụi mình, mày thấy anh Hứa gấp chưa, vì cứu người mà bước hụt bậc thang, chân bị trầy xướt chảy máu ào ào…”
“Anh Hứa không nên mang dép… Nếu mang giày da thì tốt rồi…”
“Được rồi, mình qua đó tìm anh Hứa đi, thấy bôi thuốc rồi thì nói cho anh Hứa một tiếng…”
Chờ đám người đó ra khỏi phòng, Dương Mặc Thư mới từ trên giường ngồi dậy.
Sờ soạng tay chân, phát hiện vẫn còn, liền quay đầu nhìn y tá bên cạnh, “Y tá… Ủa… Tiểu Điền… Là em à…”
Y tá Tiểu Điền nhìn cậu, “Bác sĩ Dương, cấp trên anh tìm anh cả buổi trời, nghỉ cũng không xin phép, thì ra chạy đi đánh nhau với người ta nha…”
Dương Mặc Thư bèn kiểm tra đầu một chút, “Anh không sao chứ, sẽ không để lại di chứng gì đúng không?”
“Không đâu, bác sĩ Dương, anh chỉ bị say nắng thôi, môi bị nứt sưng lên, còn lại tất cả đều bình thường.”
Dương Mặc Thư xuống giường, “Đúng rồi, có người đen đen đi chung với anh, anh ta không có sao chứ?”
Y tá Tiểu Điền thu dọn đồ đạc ra ngoài, “Anh ta vẫn ổn, chỉ là bị gãy mất nửa cái móng chân, chảy hơi nhiều máu, đang ở bên cạnh xử lý sát trùng.”
Dương Mặc Thư vội vàng qua phòng bên cạnh tìm Hứa Vãn Hà.
Một đám đàn em đen kịt đang ở bên ngoài phòng bệnh bên cạnh.
Bởi vì nghe nói vừa nãy đại ca bị kẻ thù trả đũa, liền bỏ vợ bỏ con ở nhà tới đây, còn có mấy người mang theo gậy côn tưởng phải đánh nhau, kết quả nhận ra chỉ là đi thăm bệnh, bèn nhét gậy sắt vào trong quần áo, đầu gậy còn lòi ra ở phía sau cổ áo.
Dương Mặc Thư đẩy tầng tầng lớp lớp người ra chen vào trong.
Có người không bằng lòng lắm, thúc cùi chỏ, “Chen cái cẹc bố mày chứ chen!”
Dương Mặc Thư giơ ngón tay chỉ miệng mình, “Chung phe? Chúng tôi cùng đánh nhau, tôi vào xem anh ta chút.”
“Mày còn muốn vào xem chút? Tao con mẹ nó đến nửa tiếng rồi, cả cọng lông cũng chưa thấy, còn đang chen chúc đây này, đừng mẹ nó chen lấn, xương hông bị chen sắp nát luôn rồi.”
Dương Mặc Thư không thèm để ý tới cậu ta, muốn chen vào, kết quả phát hiện vẫn không được.
Thấy hơi nóng, muốn lui ra ngoài, cũng không lui ra được.
Nhân duyên của Hứa Vãn Hà đúng là rộng thật, gãy có cái móng chân mà nhiều người tới thăm bệnh như vậy, không giống như phòng mình, vắng tanh, vốn là có hai người canh, kết quả vừa thấy mình tỉnh đã đi hết rồi.
Dương Mặc Thư chen đến khó chịu, lấy điện thoại ra gọi cho Hứa Vãn Hà.
Lúc Hứa Vãn Hà nghe máy có hơi ngạc nhiên, nhưng nghe nói Dương Mặc Thư chen chúc ở ngoài, liền vội vàng kêu người giải tán hết đám người ngoài cửa, dẫn Dương Mặc Thư vào.
Lúc Dương Mặc Thư bước vào, thấy thuốc sát trùng trên chân phải Hứa Vãn Hà vẫn chưa bay hơi hết, trước mắt đang nghiêng người dựa trên ghế, cắn điếu thuốc, khẽ nhíu mày.
Mặc dù có hơi tỏ vẻ, nhưng Dương Mặc Thư vẫn thấy rất ngầu.
Ngầu đến mức trong lúc nhất thời Dương Mặc Thư cũng không nỡ bước tới, chỉ đứng ở cửa lẳng lặng ngắm nhìn hắn.