Bạch Dương hất tay anh ta ra: “Tổng giám đốc Đàm, anh đừng nghe anh ấy nói linh tinh.
Đấy là do tôi không cần gì cả thôi.”
Đàm Vị cầm ly rượu lên định uống, một đôi tình nhân khoác tay nhau, từ cách đó không xa đi tới.
“Tổng giám đốc Đàm, hóa ra anh ở đây.
Cả cô Bạch và anh Lục cũng ở đây nữa, thật khéo.” Cố Tử Yên cười duyên, chào hỏi.
Lục Khởi vươn vai một cái: “Không khéo chút nào, tôi không muốn nhìn thấy các người chút nào.”
Cố Tử Yên đờ mặt ra, nhưng nhanh chóng điều chỉnh lại sắc mặt: “Sao anh Lục vẫn nói chuyện không khách sáo như vậy?”
Đọc tiếp tại TАмliπh.me nhé!
Lục Khởi chắp hai tay sau gáy, xoay ghế một cách ung dung: “Chẳng có cách nào, tôi luôn như vậy với người mình không thích.
Ai bảo cô Cố là một trong số đó chứ.”
“Anh…” Cố Tử Yên tức tới tái mặt.
Phó Kình Hiên ôm cô ta vào trong lòng, trên người phát ra áp suất thấp.
Bạch Dương thấy vẻ mặt anh thâm trầm thì kéo Lục Khởi một cái: “Được rồi, dừng ở đây thôi.
Anh đừng quên những lời em đã nói với anh ban ngày đấy.”
“Em yên tâm, anh tự có chừng mực.” Lục Khởi nhún vai.
Hình ảnh hai người ghé sát đầu vào nhau nói chuyện đặc biệt chói mắt.
Phó Kình Hiên thả Cố Tử Yên ra, nhìn về phía Đàm Vị: “Tổng giám đốc Đàm, anh suy nghĩ thế nào về điều kiện thu mua mà tôi đưa ra lần trước?”
“Tôi vẫn đang suy nghĩ.” Đàm Vị chỉ vào Bạch Dương: “Vợ cũ của anh cũng muốn thu mua Giai Ngẫu của tôi, đang đàm phán với tôi, điều kiện cô ấy đưa ra cũng giống hệt anh, tôi còn tưởng anh gợi ý cho cô ấy chứ.”
Đôi mắt Phó Kình Hiên lóe sáng một cách kín đáo: “Không phải, tôi nhất định phải có được quý công ty, có lý nào lại chắp tay dâng cho người khác.”
Bạch Dương nghe được lời này, khóe miệng giật giật, nghi ngờ trong lòng hoàn toàn biến mất.
Đúng vậy, anh không thích gặp cô, sao có thể giúp cô được.
Hơn nữa ý tưởng là do con người nghĩ ra, nếu anh có thể nghĩ tới điều kiện này, tại sao Z-H không thể nghĩ đến chứ?
Phó Kình Hiên liếc thấy vẻ mặt thoải mái của Bạch Dương, chân mày giãn ra.
Anh đã sớm đoán được cô tìm đến Đàm Vị sẽ nghi ngờ thân phận của Z-H.
Cho nên anh đặc biệt tới đây nói mấy lời vừa rồi, mục đích là xóa bỏ nghi ngờ của cô.
“Thật không khéo rồi tổng giám đốc Phó, tôi cũng nhất định phải có được Giai Ngẫu.” Bạch Dương ngẩng đầu, đối diện với Phó Kình Hiên.
Mặt Phó Kình Hiên vẫn không thay đổi, thản nhiên nói: “Thật sao? Vậy phải xem tổng giám đốc Đàm chọn ai nào?”
“Cái này còn phải nói sao? Đương nhiên là Thiên Thịnh chúng tôi rồi.” Lục Khởi đặt tay trên ghế phía sau lưng Bạch Dương.
Cố Tử Yên nhẹ nhàng vén tai tóc mai, khẽ cười: “Xét về quyền lựa chọn, Phó thị là tốt nhất, còn Thiên Thịnh đã ở trên bờ vực phá sản, cũng không phải là một lựa chọn tốt.
Tổng giám đốc Đàm thấy sao?”
Bạch Dương đặt ly rượu xuống, sa sầm mặt: “Cô Cố, cô biết thế nào là thứ tự trước sau không? Chỗ này là bàn đàm phán của Thiên Thịnh, cô tới mà không được mời lại bảo tổng giám đốc Đàm từ chối Thiên Thịnh, sợ rằng hành động này không được hay lắm đâu!”.