Chương 1164 Thông qua chiều cao của người đó, Phó Kình Hiên lập tức nhận ra đó chính là Bạch Dương. “Bạch Dương!” Phó Kình Hiên lập tức cao giọng gọi. Đây là… Phó Kình Hiên? Bạch Dương bị trùm dưới áo khoác không thể nhìn thấy được gì, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cô vừa mừng vừa sợ. Phó Kình Hiên đã tới thật rồi! Tiếng gọi này lập tức khiến đám người Diệp Chí vốn còn đang nói gì đó im bặt, sau đó đều ngoái đầu nhìn sang, khi nhìn thấy Phó Kình Hiên quần áo rách rưới, cả người nhếch nhác thì đều giật mình kinh hãi. “Cậu Tư, đây là…” Cả đám người của Diệp Chí trợn tròn mắt, nhìn Phó Kình Hiên không dám tin, không thể tưởng được anh lại đuổi tới tận đây. Đừng nói là đám đàn em này, ngay chính bản thân Diệp Chí cũng giật mình một thoáng mới hoàn hồn lại được, sau đó nheo mắt, nhìn chằm chằm Phó Kình Hiên với ánh mắt rất nham hiểm và hung ác: “Tổng giám đốc Phó!” “Diệp Chí.” Phó Kình Hiên cũng gọi tên Diệp Chí. Điều này khiến Diệp Chí lại giật mình ngạc nhiên, đồng tử thoáng co rụt lại: “Ồ? Tổng giám đốc Phó biết tôi cơ à?” “Vốn là không biết, cũng không đáng để biết. Nhưng anh bắt người của tôi đi, làm cho tôi muốn không biết hạng như anh cũng không được.” Phó Kình Hiên nhìn anh †a bằng ánh mắt tàn nhẫn, châm chọc, không chút lưu tình. Mà cụm từ người của tôi’ lại khiến Bạch Dương thoáng sững người. Lần đầu tiên cô không có cảm giác phản cảm. Diệp Chí hoàn toàn bị lời nói của Phó Kình Hiên chọc giận. Bản thân Diệp Chí là con ngoài giá thú, từ nhỏ đến lớn vì thân phận không thể công khai của mình mà gặp không ít người châm chọc, chê cười. Thế nên cách gọi hạng như anh của Phó Kình Hiên đã đâm thẳng vào chỗ đau của anh ta, khiến mặt mày anh ta cũng vặn vẹo, nở nụ cười âm trầm, nói: “Đúng là làm khó ngài tổng giám đốc Phó phải biết đến hạng như tôi quá.” “Được rồi, võ mồm thế thôi. Diệp Chí, trả Bạch Dương cho tôi.” Phó Kình Hiên trâm giọng nói, chỉ vào Bạch Dương bị che áo khoác, còn bị hai gã đàn ông to cao kẹp ở giữa. “Trả cho anh?” Diệp Chí nheo mắt lại: “Nếu tôi nói không thì sao?” “Nếu anh không trả người cho tôi, hôm nay anh đừng hòng rời khỏi Hải Thành này.” Giọng Phó Kình Hiên cực hung tàn. Diệp Chí mỉa mai nhếch môi cười khẩy: “Nói cứ như nếu tôi trả người thì tổng giám đốc Phó sẽ thả tôi đi không bằng? Dù gì thì khoảnh khắc tôi bắt người đi là đã đắc tội tổng giám đốc Phó anh rồi đấy thôi? Tổng giám đốc Phó lại là người ăn miếng trả miếng, anh có thể bỏ qua cho tôi thật chắc?” Phó Kình Hiên siết chặt hai tay: “Chỉ cần anh không làm tổn thương Bạch Dương, ngoan ngoãn trả người cho tôi thì cũng không phải là không thể tha cho anh một con đường sống.” Đừng nói là Bạch Dương nghe được lời này ngây ngẩn cả người, ngay cả Diệp Chí cũng sửng sốt.