Chương 1167 Dù sao thì người bình thường quả thực rất khó từ chối hai bến cảng thương mại ở thủ đô. May mà cuối cùng anh vẫn không làm cho cô thất vọng. “Rồi rồi rồi! Tổng giám đốc Phó thật cao thượng.” Diệp Chí tức đến mức phì cười, vỗ †ay vẻ châm chọc: “Nhưng tổng giám đốc Phó không sợ tôi bắt luôn cả anh à? Đằng nào cuộc đàm phán của hai ta cũng đi †ong rồi, mà tôi lại không muốn thả người, anh cũng sẽ không buông tha cho tôi. Thế nên tôi dứt khoát giết cả ba người tránh hậu hoạ về sau cũng được chứ nhỉ?” Nghe vậy, mặt Bạch Dương trắng bệnh, sau đó lắc đầu lia lịa về phía Phó Kình Hiên: “Ư ưưm!” Đừng mà, anh mau đi đi! Cô muốn nói với anh như thế. Tuy cô rất muốn Phó Kình Hiên cứu mình ra, nhưng cô cũng nhớ rõ vừa rồi Diệp Chí đã nói Phó Kình Hiên chỉ có một mình, mà một mình anh thì hoàn toàn không có khả năng cứu được cô. Vậy nên lúc này cô thà rằng anh từ bỏ cứu mình, hi vọng anh mau chóng chạy thoát. Mặc dù cô không có cảm giác gì với Phó Kình Hiên cả, nhưng cũng không mong anh vì mình mà chết. Nếu thật sự như thế, dù cô có chết cũng thấy bứt rứt trong lòng, vì dù sao Phó Kình Hiên cũng vì cứu cô. Phó Kình Hiên nhìn dáng vẻ kích động của Bạch Dương cũng đoán được đại khái ý tứ của cô, đáy mắt thoáng dâng lên ấm áp, sau đó nhanh chóng khôi phục lạnh lùng không chút cảm tình, nhìn thẳng vào Diệp Chí: “Anh không dám giết tôi đâu!” Giọng anh cực kỳ khẳng định: “Chẳng những anh không dám giết tôi, anh thậm chí còn không dám bắt tôi nữa.” Anh vừa nói xong lời này, mặt Diệp Chí lập tức biến sắc. Bạch Dương nghe vậy cũng chợt yên tĩnh lại. Vậy là sao? Vì sao Phó Kình Hiên nói Diệp Chí không dám bắt anh, càng không dám giết anh? Trong lòng Bạch Dương vừa dâng lên nghi hoặc thì đã được Diệp Chí hỏi giúp. Nắm tay Diệp Chí thoáng run lên, khóe miệng run rẩy, giọng nói lạnh lẽo âm u: “Dựa vào đâu mà tổng giám đốc Phó lại cảm thấy tôi không dám?” “Dựa vào việc tôi hiểu anh là hạng người gì.” Phó Kình Hiên khẽ hé bờ môi mỏng, đáp lời: “Bởi vì xuất thân là con riêng, anh muốn trở thành người bề trên hơn bất cứ một ai. Thế nên thủ đoạn của anh đủ tàn nhẫn, cũng có thể sống sót giữa đám con ngoài giá thú. Nhưng cùng với đó, anh cũng nhát gan, sợ chết.” Nghe được hai chữ ‘sợ chết, đồng tử Diệp Chí thoáng co rụt lại. Phó Kình Hiên cứ như thể không phát hiện, vẫn đang nói tiếp: “Bởi vì một khi chết đi thì anh sẽ chẳng có gì cả. Trong lòng anh biết rõ, nếu anh dám bắt hoặc là giết tôi, nhà họ Phó sẽ không tha cho anh, sẽ nghĩ mọi cách để gi ết chết anh, mà anh thì hoàn toàn không có năng lực chống cự. Nếu không phải như thế, khi tôi vừa lộ mặt là anh đã có thể để người bắt tôi luôn rồi.” “.” Diệp Chí không nói không rằng, mặt mày lúc xanh lúc đỏ, nhìn chằm chằm Phó Kình Hiên gắt gao. Bạch Dương hiểu được Phó Kình Hiên đã nói trúng rồi. Chẳng trách vừa rồi cô cũng thắc mắc vì sao khi Phó Kình Hiên xuất hiện, Diệp Chí lại không bắt anh luôn. Cũng không hiểu sao Phó Kình Hiên gan lớn như thế, chỉ có một mình cũng dám trực tiếp đứng ra.