Chương 1183 “Quả nhiên.” Lồ ng ngực của Bạch Dương phập phồng lên xuống: “Còn nữa không?” Phó Kình Hiên lắc đầu: “Hết rồi.” “Hết thật chưa?” Bạch Dương nhìn anh, rõ ràng cô không tin. Không phải là cô không tin anh mà là tính anh dù xảy ra chuyện cũng cứ thích giấu mọi chuyện trong lòng, không chịu nói gì hết. Nên khiến cô không thể nào tin tưởng. Phó Kình Hiên gật đầu: “Hết thật rồi.” “Được, hy vọng anh nói thật. Nếu sau này kiểm tra ra anh còn thương tích khác… Phó Kình Hiên, anh đừng tránh tôi không nể mặt anh.” Dứt lời, cô buông cánh tay trái rồi đổi sang đỡ bên tay phải của anh, kéo anh từ trên mặt đất đứng dậy. “Anh có đứng vững được không?” Bạch Dương lên tiếng hỏi tiếp. Phó Kình Hiên khẽ gật đầu, đáp: “Được.” Tuy anh rất chóng mặt nhưng vẫn có thể đứng vững. “Vậy được rồi, anh đợi một chút.” Bạch Dương thả cánh tay anh ra, cởi chiếc áo khoác gió ngắn trên người. Tuy Phó Kình Hiên không biết cô muốn làm gì nhưng cũng không ngăn cô cởi áo. Dù sao quần áo cũng ướt hết rồi, có cởi áo hay không cũng đều lạnh. Trong ánh mắt nghi ngờ của Phó Kình Hiên, Bạch Dương cầm áo khoác ngoài, bước lên phía trước vài bước rồi nhặt một hòn đá có góc khá nhọn. Cô lấy phần nhọn của hòn đá ấy để cắt chiếc áo khoác ra. Phó Kình Hiên thấy thế là biết cô muốn làm gì. Anh cong môi mỉm cười vui vẻ. Rất nhanh sau đó, Bạch Dương cầm một mảnh vải cùng với mấy khúc cây nhỏ mà cô tiện tay nhặt được trên đất quay về, nói: “Điều kiện có hạn, tôi chỉ có thể cố định tạm thời cho cánh tay của anh thôi. Đợi ra khỏi đây rồi, lại để bác sĩ nối cánh tay cho anh” “Ừ”’ Phó Kình Hiên tươi cười gật đầu. Bạch Dương đặt mảnh vải thừa xuống mặt đất, chỉ cầm những thứ cần dùng, sau đó bắt đầu cố định cánh tay cho Phó Kình Hiên. Còn Phó Kình Hiên luôn cúi đầu nhìn cô. Ánh mắt anh dịu dàng như vắt được ra nước. Đương nhiên Bạch Dương cảm nhận được ánh mắt sáng rực đến tr@n trụi trên đỉnh đầu, nhưng cô không để ý tới, chỉ tập trung tinh thần cố định cánh tay cho anh. Mấy phút sau, cô buộc thắt nút trên cánh †ay anh, coi như đã cố định xong. “Anh thấy thế nào? Có thít chặt quá không?” Bạch Dương lùi về sau, ngẩng đầu hỏi anh. Phó Kình Hiên ngắm cánh tay treo trước ngực mình, mỉm cười lắc đầu: ‘Không đâu, chặt như thế mới tốt, xương sẽ không lệch tiếp lần hai” “Tôi cũng nghĩ như thế cho nên mới buộc chặt hơn chút.” Bạch Dương cũng cười theo. Sau đấy, cô nhặt vải trên mặt đất, định tiếp tục nói gì thì bỗng nhiên thấy thân người cao lớn của Phó Kình Hiên đổ về phía mình.