Chương 1197 Nhìn thấy ngôi nhà đó, Bạch Dương như thấy cọng rơm cứu mạng. Cô dùng hết sức lực cuối cùng, cắn răng cõng Phó Kình Hiên qua đó. Họ vừa mới bước vào sân của ngôi nhà kia thì chợt một người phụ nữ trung niên bưng chậu nước đi ra khỏi phòng, thấy dáng vẻ chật vật của họ, bà ấy không khỏi sửng sốt: “Hai người là… “Cứu… Bạch Dương mấp máy cánh môi nứt nẻ, cô còn chưa nói hết câu thì trước mắt đã tối sầm. ‘Bịch một tiếng. Cơ thể cô xụi lơ, kéo Phó Kình Hiên cùng ngã xuống đất. Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, cô mơ hồ nhìn thấy người phụ nữ trung niên kia sợ hãi vội ném chiếc chậu trong tay, chạy tới chỗ họ, miệng la lên: “Ông ơi, mau ra đây, có người bị ngất xỉu đây này!” Chắc cô và Phó Kình Hiên được cứu rồi nhỉ? Nghĩ vậy, cuối cùng Bạch Dương cũng yên lòng chìm vào hôn mê. Lúc cô tỉnh lại lần nữa thì đã là một ngày sau. Bạch Dương mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà màu trắng, ngửi thấy mùi nước khử trùng thoang thoảng trong không khí. Cô đã biết mình đang ở bệnh viện. Hơn nữa, trông cách trang hoàng của phòng bệnh vô cùng quen thuộc, nhất định là bệnh viện Đệ Nhất. Nhưng sao cô lại ở bệnh viện Đệ Nhất? Lễ nào, người của Phó Kình Hiên đã tìm thấy bọn họ rồi? Bạch Dương day cái đầu nặng trĩu, sau đó nhấc người định ngồi dậy. Kết quả, cô vừa mới ngồi dậy chút xíu, mặt đã lập tức nhăn rúm lại: “Ui đau đau đau…” Bạch Dương vội vã nằm lại, cả người đều không ổn chút nào. Rốt cuộc cô đã làm gì thế này? Sao thắt lưng đau dữ dội như sắp gãy vậy! “Bảo bối!” Lúc Bạch Dương đang điều chỉnh tư thế để tránh chạm phải thắt lưng thì đột nhiên cánh cửa phòng bệnh bị người ta đẩy mạnh ra. Một bóng người sốt sắng từ bên ngoài bước vào, chạy thẳng tới trước giường bệnh. Trên khuôn mặt đẹp trai tràn ngập sự lo lắng và quan tâm: “Bảo bối, cuối cùng em cũng tỉnh rồi, thật tốt quá, làm anh lo chết đi được!” Nói xong, Lục Khởi đột ngột cúi xuống ôm Bạch Dương, vành mắt đỏ hoe, giọng nói nức nở: “Anh không chỉ lo lắng mà còn suýt nữa bị em hù chết nữa. Sau khi nhận được tin em rơi xuống vách núi, anh sợ đến mức hồn vía bay mất luôn rồi. Hai ngày nay không tài nào ngủ nổi, cả người hốc hác phờ phạc. Bảo bối, em phải chịu trách nhiệm với anh đấy.” Nghe thấy giọng nói run rẩy xen lẫn nỗi sợ hãi của Lục Khởi, Bạch Dương biết chuyện mình rơi xuống vách núi thật sự đã dọa anh ta sợ. Cô đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Lục Khởi: “A Khởi, xin lỗi, lần này khiến anh sợ hãi rồi, lần sau em sẽ không thế nữa đâu.” “Em còn định có lần sau nữa à?” Lục Khởi buông cô ra, trợn mắt trừng cô. Bạch Dương vội lắc đầu: “Không có lần sau, thật sự không có đâu.” “Thế còn tạm được.” Lục Khởi hừ một tiếng, lúc này mới buông cô ra. Sau đó, Bạch Dương nhấc cánh tay lên, xoa huyệt thái dương rồi hỏi: “Đúng rồi A Khởi, em đã ngủ bao lâu rồi?” “Hai ngày.” Lục Khởi trả lời.