Chương 1214 Trợ lý Trương gật đầu: “Tôi biết rồi, tổng giám đốc Phó. Tôi không nói cho bà cụ. Ngay cả chuyện anh rơi xuống vách núi để cứu cô Bạch, tôi cũng không nói cho bọn họ biết, giấu cả với bên ngoài, chỉ nói với họ là anh đi công tác thôi. Nếu không thì tập đoàn và thị trường chứng khoán đã loạn lên rồi, trên mạng cũng sẽ toàn chủ đề về việc anh rơi xuống vách núi.” “Cậu làm rất tốt.” Phó Kình Hiên khen một câu. Giọng của trợ lý Trương như hơi nghèn nghẹn xót xa: “Tổng giám đốc Phó, tôi nhất định sẽ tìm được trái tim thích hợp cho anh. Anh nhất định có thể sống tiếp.” Tìm được trái tim thích hợp sao? Bờ môi mỏng của Phó Kình Hiên kéo ra một đường cong nhợt nhạt: “Thật sao? Vậy 9⁄11 cậu cố gắng lên.” Tuy nói là như vậy, nhưng ai trong số họ cũng biết, xác suất tìm được trái tim thích hợp gần như bằng không. Sở dĩ nói như vậy chẳng qua chỉ để xoa dịu tinh thần thôi. “Trận đấu của Kình Duy thế nào rồi?” Phó Kình Hiên bỗng dưng nghĩ tới, hỏi. Trợ lý Trương suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Cuộc thi U17 ở nước ngoài của cậu hai đã kết thúc, nước ta đã thành công giành được tấm vé bước vào giải Cúp bóng rổ thế giới. Bây giờ đang tổ chức vòng đấu loại thứ nhất.” “Ừ” Phó Kình Hiên khế gật đầu tỏ ý đã biết, sau đó cụp mắt, lạnh nhạt nói: “Đợi sau khi Cúp bóng rổ kết thúc, cậu làm thủ tục cho Kình Duy ra khỏi đội, sau đó chuyển Kình Duy tới trường học tỉnh anh.” “Tổng giám đốc Phó?” Nghe vậy, mặt trợ lý Trương biến sắc. Tổng giám đốc Phó có ý gì đây? Là biết mình chỉ có thể sống được vài năm nữa, cho nên định bắt đầu đào tạo cậu hai thành người nối nghiệp của mình sao? Phó Kình Hiên biết trợ lý Trương đang khiếp sợ điều gì, mím môi lảng sang chuyện khác: “Phải rồi. Tôi hỏi cậu, tôi và Bạch Dương đã trở về Hải Thành như thế nào?” “Là tôi dẫn theo người tìm thấy các anh trong nhà của một thôn dân.” Trợ lý Trương biết Phó Kình Hiên cố tình nói sang chuyện khác, buồn bực trả lời. Bây giờ, anh ta đã chắc chắn, đúng là tổng giám đốc Phó đang chuẩn bị dự định đào tạo cậu hai. Tuy anh ta hiểu rõ, nhưng không có cách nào chấp nhận nổi. Lẽ nào tổng giám đốc Phó không có lòng tin có thể sống tiếp sao? Mặc dù trái tim rất khó tìm, nhưng đâu thể đảm bảo được sẽ không có kỳ tích phát sinh chứ? “Trong nhà thôn dân?” Trong mắt Phó Kình Hiên thoáng hiện vẻ nghỉ hoặc. 1 Sao lại là trong nhà thôn dân? Không phải hang núi sao? “Đúng thế.” Trợ lý Trương gật đầu: “Tôi lần theo mảnh vải cùng dấu chân mà anh và cô Bạch để lại rồi dẫn người đi tìm. Đúng lúc nhìn thấy một thôn dân đang kéo một bác sĩ, tôi liền cầm ảnh chụp của anh và cô Bạch tới hỏi thăm, hỏi thôn dân đó có từng thấy hai người chưa, không ngờ rằng lại trùng hợp đến thế. Thôn dân đó nói với tôi anh và cô Bạch đang ở nhà bà ấy, còn bảo người bác sĩ này là mời tới khám cho anh và cô Bạch.” Có trời mới biết lúc tới chân núi, nhìn thấy hồ nước đó anh ta đã kích động và vui mừng thế nào.