Chương 1217 Trợ lý Trương gật đầu: “Đúng thế” “Thế thì tốt quá.” Hai tay Bạch Dương nắm chặt nhau, vui vẻ nói. Trợ lý Trương nhìn vẻ mặt cô, hơi bĩu môi. Nhìn bộ dáng này, người nào không biết còn tưởng cô thích tổng giám đốc Phó lắm ấy chứ. Trợ lý Trương mặt lạnh tanh đi khỏi phòng bệnh. Sau khi anh ta đi thật xa rồi Bạch Dương mới vào phòng. “Tổng giám đốc Phó.” Đóng cửa phòng bệnh lại, Bạch Dương gọi người đàn ông đang tựa vào đầu giường khép mắt nghỉ ngơi một tiếng. Phó Kình Hiên vừa nghe thấy giọng Bạch Dương đã lập tức mở mắt, trong mắt ánh lên sự vui vẻ, sau đó liền biến mất không còn, anh nhìn cô gái đang đi tới, giọng nói cũng mềm mỏng hơn: “Em tới rồi đấy à.” “Ừ, tôi đến thăm anh.” Bạch Dương dừng chân cạnh giường bệnh anh. Anh chỉ cái ghế trước mặt: “Em ngồi đi.” “Cảm ơn.” Bạch Dương ngoái đầu nhìn cái ghế một cái rồi kéo tới ngồi xuống, sau đó mới bắt đầu quan sát anh. Sắc mặt anh vẫn trắng bệch, nhưng đã tốt hơn lúc cô nhìn thấy khi mới tỉnh lại một chút, có lẽ là anh đã khỏe hơn rồi. Nghĩ thế, Bạch Dương hỏi anh: “Anh… bây giờ anh cảm thấy thế nào?” “Không sao đâu, em không cần lo lắng.” Phó Kình Hiên nhìn cô rồi trả lời. Mặc dù anh nói như thế nhưng Bạch Dương vẫn hơi lo lắng: “Thật không đấy? Đầu anh còn đau không? Cánh tay anh…” “Thật sự không sao mà, em đừng lo.” Phó Kình Hiên cắt ngang lời cô, tỏ vẻ mình thật sự không sao cả. Bạch Dương hơi mím môi, không biết nên nói gì nữa. Lúc này Phó Kình Hiên cũng hỏi: “Em thì sao? Nghe Trương Trình nói lúc đó em cõng tôi xuống núi xong thì mệt quá nên ngất xỉu, em không sao chứ?” Bạch Dương lắc đầu: “Tôi không sao.” Cô chỉ bị thương cơ thịt trên lưng, nghỉ ngơi một thời gian ngắn là hết. Nhưng anh thì không thế, chưa nói đến phần đầu và phần lưng, chỉ cánh tay thôi cũng cần phải hơn nửa năm mới khỏi hoàn toàn. Người thật sự có chuyện là anh. “Không sao là tốt rồi.” Phó Kình Hiên biết lời Bạch Dương nói là thật, anh yên tâm gật đầu, nói: ‘Cảm ơn em đã cõng tôi, nếu em không cõng tôi xuống núi, có lẽ giờ tôi đã thành một tên ngốc mất rồi.” Bạch Dương ngước mắt nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Người nên nói cảm ơn không phải anh mà là tôi. Nếu anh không can thiệp thì tôi và Tiểu Triết đều đã không sống được rồi. Vậy nên, tôi là người nợ anh, không phải anh nợ tôi. Đúng rồi, anh muốn ăn cái gì?” Cô đột nhiên thay đổi chủ đề.