Chương 1285 Bên kia, nghe thấy giáo sư Tô đồng ý giúp mình liên hệ kho cơ quan nội tạng khác mà bà ta không liên hệ được, bà Cố coi như tạm thời yên tâm, cất điện thoại rồi lau khóe mi, mỉm cười xoay người. Kết quả vừa xoay người lại thì nhìn thấy Bạch Dương ở đối diện, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ. Một giây sau, dường như nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt của bà Cố thay đổi, tức giận nhìn Bạch Dương và nói: “Cô đang nghe trộm tôi nói chuyện?” Bạch Dương buông lỏng tay: “Tôi không nghe trộm, là giọng của bà quá lớn, tôi không muốn nghe cũng khó.” Đồng tử của bà Cố co rút: “Cô thật sự nghe thấy rồi sao? Cô nghe thấy hết gì sao?” Ánh mắt của Bạch Dương lập lòe, cười đáp: “Tôi vừa đến, có thể nghe thấy cái gì? Không phải là nghe thấy bà nói cảm ơn giáo sư Tô gì đó, sẽ kiên nhẫn đợi thôi.” “Thật sao?” Bà Cố siết chặt điện thoại, ánh mắt còn có chút nghi ngờ nhìn Bạch Dương. Lời này là lời cuối cùng của bà ta, nếu Bạch Dương này thật sự chỉ nghe thấy lời này, vậy thì không có vấn đề gì. Nhưng bà ta không thể dễ dàng tin tưởng Bạch Dương, thật sự chỉ nghe thấy câu này. “Lễ nào còn giả được chắc? Tôi lừa bà có lợi ích gì chứ?” Bạch Dương lườm bà ta. Bà Cố nhìn Bạch Dương một lúc, quả thật không nhìn ra cô nói dối, dần dần tin lời của cô, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Không nghe thấy cái khác thì tốt. Nếu bị Bạch Dương nghe thấy điều khác, chắc chắn sẽ đoán ra thận của Việt Bân có vấn đề, cần nguồn thận mới. Đến lúc đó, Bạch Dương sợ rằng sẽ mượn cơ hội này, ra tay ngăn nguồn thận của Việt Bân. Như vậy Việt Bân sẽ xong đời. “Mong cô thật sự không lừa tôi, nếu không về sau tôi phát giác cô đang nói dối, tôi tuyệt đối không tha cho cô.” Bà Cố chỉ vào mũi của Bạch Dương mà uy hiếp. Trong lòng Bạch Dương lập tức trợn trừng mắt. Không tha cho cô sao? Nói cứ như cô sẽ tha cho nhà họ Cố vậy! “Bà Cố còn có gì muốn nói không, nếu không có thì tôi phải đi rồi.” Bạch Dương nhấc tay, đè tay chỉ mình của bà Cố xuống, lạnh lùng nói. Bà Cố lại giống như trên tay dính thứ gì kinh tởm, vội vàng móc khăn tay ra lau mu bàn tay, giọng điệu tức tối nói: “Ai cho cô chạm vào tôi, bẩn chết đi được!” Vẻ mặt của Bạch Dương lập tức cực kỳ lạnh lẽo: ‘”Bẩn sao? Bà Cố nói đúng, quả thật đủ bẩn, đầu óc của tôi thật sự bị úng nước, vậy mà đi chạm vào bàn tay bẩn thỉu của bà Cố.” “Cô… cô nói tôi bẩn sao?” Bà Cố dừng động tác trong tay lại, trợn to mắt không dám tin mà nhìn Bạch Dương. “Phải, bà Cố bà quá bẩn.” Bạch Dương gật đầu, sau đó từ trong túi lấy ra chiếc khăn tay, lộ ra vẻ mặt càng căm ghét, càng kinh †ởm hơn bà Cố mà lau ngón tay của mình.