Chương 1334 Trương Lị Lị nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người họ, cô ta cắn môi rồi xách †úi lên, giãm trên đôi giày cao gót, nhanh chóng đuổi theo Phó Kình Hiên: “Phó tổng, đợi tôi với!” Phó Kình Hiên không hề dừng bước, cứ như anh không nghe thấy gì cả vậy. Cho đến khi ra đến cánh cửa xoay của khách sạn, anh mới đứng lại, câm điện thoại chuẩn bị gọi trợ lý lái xe đến đón. Sau khi đuổi kịp anh, Trương Lị Lị thấy anh ngừng bước mới thở phào, cô ta đứng cách anh tầm hai mét, bắt đầu vuốt lại tóc †ai, tính chải cho gọn gàng rồi mới tới bắt chuyện với anh, thuyết phục anh thay đổi quyết định, đừng hủy bỏ việc hợp tác nữa. Nhưng vào lúc này, cánh cửa lớn xoay một vòng, vì Trương Lị Lị đứng quá gần nên cánh cửa đập thẳng vào lưng cô ta. Trương Lị Lị ngã dúi về phía trước, gương mặt toát lên vẻ hoảng sợ. Nhưng nhìn thấy người đứng trước mặt mình là Phó Kình Hiên, vẻ hoảng sợ trên gương mặt cô ta tan biết mà thay vào đó là sự khấp khởi hy vọng. Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, không phải cô ta chủ động bổ nhào vào anh. Cho nên thân là đàn ông, chắc chắn anh sẽ đỡ cô ta. Trước khi tham gia buổi tiệc xã giao, cô ta đã muốn tiếp xúc thân mật với anh, do vậy đã âm thầm lên kế hoạch. Nhưng không ngờ lúc ở trong phòng bao, cô ta nhất thời ngu xuẩn chọc giận anh, khiến sau đó có muốn tiếp xúc thân mật với anh cũng không thể. Nhưng không ngờ ông trời lại đứng về phía cô ta, còn tạo cơ hội cho cô ta nữa. Điều này chứng minh ông trời cũng ủng hộ bọn họ ở bên nhau, bọn họ chính là trời sinh một cặp? Kế hoạch cô ta chuẩn bị lúc đầu cũng có thể tiếp tục thực hiện. Nghĩ vậy, Trương Lị Lị nhanh chóng thu lại vẻ mặt phấn khích, thay vào đó là vẻ hoang mang hoảng sợ lúc nấy, tránh để anh nhìn ra gì đó khác thường khiến kế hoạch của cô ta thất bại trong gang tấc. “Phó tổng, cứu tôi với!” Trương Lị Lị hét lên với Phó Kình Hiên, giọng nói run run, dường như đang rất sợ hãi. Nhưng Phó Kình Hiên không nghe ra bất kỳ vẻ sợ hãi nào mà chỉ nghe thấy sự thúc giục trong lời nói của cô ta. Hối thúc anh nhanh chóng đỡ cô ta. Ánh mắt Phó Kình Hiên hiện lên vẻ chán ghét, anh nhấc chân né qua một bên. Trương Lị Lị nhìn thấy ý đồ của anh thì đồng tử hơi giãn ra, vẻ mặt lộ ra vẻ không dám tin. Cô ta không dám tin anh lại lạnh lùng, thấy chết không cứu, không hề có chút thương hoa tiếc ngọc nào cả. Đây… đây mà là đàn ông sao? Nhưng ngay cả như vậy, Trương Lị Lị cũng không có ý định buông tha cho Phó Kình Hiên. Cô ta phải giữ chặt anh và ngã lên trên người anh. Nếu không, thứ chờ đợi cô ta chính là mặt đất lạnh lẽo. Cắm thẳng mặt xuống đất như vậy thì sụn mũi không rớt ra mới lạ, còn có silicone †rong ngực nói không chừng cũng có thể bị vỡ.