Chương 1369 Nhìn thấy hai người đi tới, sắc mặt Vu Y Cơ lập tức tái mét, trong mắt bà ta tràn ngập sự lo lắng: “Mẹ, Kình Hiên, sao hai người ra sớm thế? Mẹ, vẫn chưa tới giờ mà….” “Nếu tôi đợi tới lúc đó rồi mới ra thì e rằng khách khứa đều bị cô đuổi đi hết, một vị khách cũng không thấy bóng dáng rồi!” Bà cụ lạnh lùng nhìn Vu Y Cơ. Vu Y Cơ rụt cổ: “Con…con không có, sao con lại làm thế được….” “Cô không làm thế được?” Bà cụ tức giận gõ mạnh cây nạng xuống. “Chẳng phải cô đang đuổi Dương Dương ra ngoài sao?” “Chuyện này khác, cô ta có ý xấu.” Vụ Y Cơ †rừng mắt nhìn Bạch Dương. Bạch Dương không thèm để ý đến bà ta mà lại hướng mắt về phía Phó Kình Hiên. Mấy ngày không gặp, hình như anh lại gầy đi rồi. Hơn nữa tinh thần cũng không tốt lắm. Chẳng phải anh đang dưỡng thương sao? Sao càng dưỡng càng tệ vậy? Bạch Dương cau mày, trong lòng có chút không vui. Như cảm nhận được ánh mắt của cô, Phó Kình Hiên cúi đầu nhìn xuống. Bạch Dương không ngờ anh lại nhìn mình. Cô sững người rồi nhanh chóng quay đầu mình. Cô vẫn chưa quên việc anh từng nói với cô rằng, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa. Nhưng hôm nay là sinh thần của bà nội, cô trốn không nổi, chỉ có thể đứng trước mặt anh. Nhưng cô có thể không chạm mắt với anh. Chỉ cần làm thế, cô có thể tự lừa bản thân rằng, mình chưa hề gặp anh. Thấy Bạch Dương tránh mặt mình, sắc mặt của Phó Kình Hiên hơi tối lại, anh thâm thở dài. Phó Kình Hiên cũng biết tại sao cô lại tránh anh. Đây đều là anh tự làm tự chịu. Hành động nho nhỏ của hai người đều lọt vào mắt Trình Minh Viễn. Hai mắt anh ta loé lên, không biết đang suy nghĩ điều gì. “Dương Dương có ý xấu gì cơ?” Bà cụ tức giận hỏi. Vu Y Cơ nhìn Phó Kình Hiên: “Còn phải nói sao, tất nhiên là vì Kình Hiên rồi. Cô ta vẫn còn si tâm vọng tưởng với Kình Hiên. Hôm nay cô ta tới đây chắc chắn không phải là vì chúc thọ mẹ mà là vì Kình Hiên…” “Đủ rồi!” Phó Kình Hiên đen mặt. ‘Mẹ, hôm nay là sinh thần của bà nội chứ không phải là dịp để mẹ gây rắc rối. Mẹ làm thế là muốn phá hỏng tiệc mừng thọ của bà, khiến nhà họ Phó chúng ta trở thành trò cười hay sao?” “Mẹ…. mẹ không….” Vu Y Cơ thấy anh nghiêm túc như thế liền vội lắc đầu xua tay. Phó Kình Hiên nheo mắt: “Mẹ không thế sao? Vậy mẹ quay đầu nhìn xem khách khứa phản ứng như thế nào!” Nghe vậy, Vu Y Cơ quay đầu nhìn xung quanh. Những ánh mắt kinh thường và giễu cợt hướng về phía bà ta khiến toàn thân Vu Y Cơ lạnh toát.