Chương 1373 Quả thật là cô cần thay quần áo. Bộ đồ trên người đều đã dính vào da. Đã lạnh còn dính dính, lại nồng nặc mùi rượu khiến cô vô cùng khó chịu. Hai người đi về phía phòng nghỉ. Trình Minh Viễn không đi theo. Anh ta chỉ cầm rượu đứng yên tại chỗ, nhìn theo hai bóng lưng một cao một thấp đi cạnh nhau vô cùng hoà hợp. Lúc này sắc mặt Trình Minh Viễn không được tốt cho lắm. 2/1 Bây giờ anh đã có thể xác định. Bạch Dương đã có cảm tình với Phó Kình Hiên một lần nữa! Chỉ là cô vẫn chưa nhận ra thôi. Xem ra anh ta đã thắng ván cược này rồi. Nhưng Trình Minh Viễn lại không hề vui vẻ. Khi đến phòng nghỉ, Phó Kình Hiên mở cửa ra: “Em vào tắm trước đi, tôi đem lễ phục sang cho em.” “Được, phiền anh rồi.” Bạch Dương nở một nụ cười khách sáo. Phó Kình Hiên khẽ đáp: “Không cần khách khí.” Nói xong, anh xoay người đi về phía trước. Đến khi bóng dáng của Phó Kình Hiên biến mắt rơi ngã rẽ thì Bạch Dương mới quay người bước vào phòng. Cô khoá cửa lại rồi đi vào phòng tắm để rửa sạch mùi rượu. Bạch Dương tắm được giữa chừng thì Phó Kình Hiên quay lại. Anh mở cửa phòng nghỉ ra. Vừa mới bước vào, anh đã nghe tiếng nước róc rách †ruyền đến. Phó Kình Hiên nhìn sang. Thông qua cánh cửa mờ, anh có thể nhìn thấy đại khái một thân ảnh yểu điệu đang đứng dưới vòi sen. Mắt anh tối lại, yết hầu khẽ động. Sau đó anh khàn giọng nói: ‘Bạch Dương, quần áo tới rồi” Bạch Dương không hề biết Phó Kình Hiên có thể nhìn thấy bóng cô. Cô vừa lấy dầu gội vừa trả lời: “Được, anh cứ để bên ngoài đi” “Ừ, vậy tôi đi ra ngoài trước đây.” Phó Kình Hiên đặt hộp qùa xuống rồi xoay người bước ra ngoài. Anh không nhìn về phía phòng tắm thêm một lần nào nữa. Bởi vì vừa nãy, chỉ nhìn một chút thôi đã khiến anh nổi dục vọng. Anh là một người đàn ông bình thường. Người phụ nữ anh yêu ở đang cách anh một cánh cửa mờ mà tắm rửa. Anh không thể không có một chút phản ứng sinh lý nào được. Vậy nên, nếu còn không ra ngoài mà quay đầu nhìn thì đến bản thân anh cũng không biết mình có thể làm ra loại chuyện gì nữa. Phó Kình Hiên mở cửa bước ra. Khoảng 10ph sau, Bạch Dương cũng tắm xong. Cô tắt nước rồi quấn khăn bước ra khỏi phòng tắm. Trong phòng nghỉ không chút bóng người. Bạch Dương không biết Phó Kình Hiên đặt quần áo ở đâu nên cô đứng giữa phòng và đưa mắt tìm kiếm tứ phía.