Chương 1392 Bạch Dương bị chọc tức đến bật cười: “Muốn tốt cho tôi? Thôi đừng nói mấy lời này nữa, tôi không bị rung động đâu, nó chỉ làm tôi cảm thấy mình bị đạo đức trói buộc thôi. Trên thế giới này có rất nhiều người đều viện cớ muốn tốt cho người khác để khiến người đó tổn thương. Phó Kình Hiên, anh cho rằng điều đó là tốt với †ôi, nhưng có thật sự tốt với tôi không? Có phải là điều tôi cần không?” … Con ngươi Phó Kình Hiên co rụt lại, bỗng chốc nói không nên lời. Bởi vì anh quả thực chưa bao giờ nghĩ tới điều này. Anh tưởng là chỉ cần mình chịu đựng tất cả để cô được sống vui vẻ không chút áp lực nào, chính là tốt cho cô. Mà thật sự chưa bao giờ nghĩ tới, đây không phải là điều cô muốn. Bạch Dương ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm đen kịt không trăng không sao: “Phó Kình Hiên, thật ra anh buông tay mới là chính xác. Bởi vì chúng ta không hợp nhau, cho dù là học thức hay là tam quan, tính tình, chúng ta đều không có điểm nào. giống nhau cả.” Nói xong, cô cúi đầu xuống, gỡ bàn tay đang ôm eo mình thật chặt ra, sau đó bỏ đi không quay đầu lại. Phó Kình Hiên không đuổi theo, đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng cô biến mất ở hành lang, bờ môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng. Không có điểm chung? Sao có thể. Nếu không có điểm chung, sao bọn họ có thể làm bạn qua thư nhiều năm như vậy? “Chị cảm thấy Bạch Dương nói không sai đâu.” Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau, kèm theo đó là tiếng bật lửa. Phó Kình Hiên khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn người phụ nữ đang hút thuốc lá: “Chị họ cũng cảm thấy em và cô ấy không hợp nhau sao?” “Không, không, không.” Trọng Lệ Na lắc lắc ngón tay: “Chị không nói về điểm này. Ý chị là những lời cô ấy nói trước đó nói em không tôn trọng cô ấy, chuyện gì cũng †ự mình quyết định, từ trước đến nay chưa bao giờ quan tâm đến suy nghĩ của cô ấy. Chị đồng ý với điều này.” Cô ấy gảy thuốc, nhả khói thuốc về phía mặt Phó Kình Hiên. Phó Kình Hiên ghét bỏ quay mặt đi chỗ khác, phủi sạch khói thuốc trước mặt: “Chị còn nhả khói thuốc vào mặt em nữa là em sẽ đóng gói trả chị về Giang Thành đấy” Nghe nói thế, khí thế nữ vương của Trọng Lệ Na lập tức mất sạch, biến thành dáng vẻ nịnh nọt, vừa nịnh vừa cười làm lành: “Đừng như vậy mà em họ. Chị sai rồi, chị không nhả khói nữa.” Phó Kình Hiên hừ lạnh một tiếng, thờ ơ trả lời cô ấy. Trọng Lệ Na biết anh không so đo, vứt điếu thuốc xuống đất rồi dùng giày cao gót nghiền nát, lại trở về dáng vẻ người phụ nữ mạnh mẽ tài hoa: “Em là em họ của chị, chị sẽ giải thích cho em hiểu. Một người quen sống sung sướng ngồi ở vị trí cao như em, đã hình thành cho em tính cách độc đoán không cần quan tâm tới suy nghĩ của người khác, chỉ cần em tự quyết định là được rồi.” “Cái này có gì không đúng sao?” Phó Kình Hiên mím môi, nghĩ mãi không ra mình đã làm sai chỗ nào, tại sao Bạch Dương lại có phản ứng mạnh như vậy. Còn cảm thấy mình áp đặt tiêu chuẩn đạo đức với côi “Em làm vậy, tất nhiên không sail” Trọng Lệ Na nhìn anh: “Nhưng đó là thái độ khi em nói chuyện với cấp dưới. Em là ông chủ, em có thể không quan tâm đến suy nghĩ của nhân viên, chuyện gì cũng tự mình quyết định hết. Nhưng Bạch Dương không phải là cấp dưới của em. Cô ấy là người yêu của em, hai em bình đẳng với nhau.