Chương 1412 Cố Mạn Tình đứng đối diện với Bạch Dương: “Cô Bạch, thật không ngờ Cố Tử Yên lại nhảy lầu tự sát.” “Khá bất ngờ.” Bạch Dương gật đầu, nhìn vào mặt cô ta, như thể muốn nhìn ra được điều gì đó: “Hình như cô rất vui nhỉ?” Cố Mạn Tình che miệng mỉm cười. Hành động đó gần giống hệt với dáng vẻ mỉm cười của các cô chiêu lá ngọc cành vàng trong giới. Có vẻ như trong khoảng thời gian này, cô †a đã kết giao kha khá với mấy cô chiêu trong giới kia, nên cách ăn nói cùng cử chỉ †rở nên ngày càng tao nhã. Tóm lại, Cố Mạn Tình bây giờ nào còn dáng vẻ quê mùa, rụt rè tự ti như lúc vừa mới tới Hải Thành chứ. Cả người trở nên cởi mở, phóng khoáng, rạng rỡ. Có nói cô ta chưa từng sống ở nông thôn cũng chẳng điêu. “Tất nhiên là tôi vui vẻ rồi.” Cố Mạn Tình khoanh tay, thẳng thắn thừa nhận tâm trạng hiện tại của mình: “Vừa nãy cô cũng thấy dáng vẻ của mẹ tôi rồi đấy. Tuy Cố Tử Yên đã đoạn tuyệt quan hệ với ba mẹ, nhưng không có nghĩa tình cảm của ba mẹ dành cho cô ta đã hoàn toàn cắt đứt. Cho nên, chỉ cần Cố Tử Yên còn sống thì tình cảm đó vẫn luôn tồn tại. Chưa biết chừng sau khi ra tù, ba mẹ lại đau lòng cho nó rồi lại đón nó về nhà họ Cố thì sao? Mà bây giờ, Cố Tử Yên đã chết, tôi không cần lo lắng tới những điều này nữa, cô nói xem làm sao tôi không vui được chứ?” Nghe cô tay nói vậy, Bạch Dương nheo mắt lại, sau đó mỉm cười đầy ẩn ý: “Thế à? Vậy e rằng cô phải thất vọng rồi.” Cố Tử Yên vẫn còn chưa có chết đâu. “Ý cô là gì?” Cố Mạn Tình nhìn nụ cười trên mặt Bạch Dương, trong lòng giật thót, bỗng dưng có một dự cảm chẳng lành. Bạch Dương vén tóc bên tai: “Không có gì, sau này cô sẽ biết thôi.” “Cô…” Cố Mạn Tình đang định hỏi rốt cuộc Bạch Dương muốn giấu diếm điều gì thì đột nhiên thấy sau lưng cô có hai bóng người đi tới. Cô ta nhíu mày rồi nuốt lời định nói trở lại. Phía sau Bạch Dương là Phó Kình Hiên nghe điện thoại xong quay lại cùng trợ lý Trương. Trợ lý Trương phát hiện bóng dáng của Cố Mạn Tình đầu tiên, vẻ mặt nặng nề, nhắc nhở người đàn ông đang xem di động bên cạnh: “Tổng giám đốc Phó, Lý Thất.” Nghe thấy cái tên này, Phó Kình Hiên vội buông di động xuống, nhìn về phía Bạch Dương đang đứng. Thấy Bạch Dương và Cố Mạn Tình đang đứng cạnh nhau nói gì đó. Hơn nữa, sắc mặt của Cố Mạn Tình còn hơi khó coi, trái †im anh bỗng thắt lại. “Bạch Dương!” Phó Kình Hiên gọi Bạch Dương một tiếng, sau đó rảo bước nhanh hơn. Cố Mạn Tình thấy anh bước nhanh tới, biết anh lo lắng mình sẽ làm gì đó với Bạch Dương, bèn vội vàng dịch chân lùi về phía sau: “Nếu cô Bạch không chịu nói vì sao tôi sẽ thất vọng thì chính tôi tự điều tra vậy. Được rồi cô Bạch, tổng giám đốc Phó đã tới rồi, tôi không quấy rầy mọi người nữa. Tạm biệt.” Dứt lời, cô ta xoay người, nhanh chóng rời đi. Ngay khi bóng dáng cô ta vừa biến mất, Phó Kình Hiên đã đi tới bên cạnh Bạch Dương, nắm lấy bả vai cô rồi quan sát cô †ừ trên xuống dưới. Trong mắt tràn đầy vẻ quan tâm cùng lo lắng không chút che giấu: ‘Không sao chứ? Cô ta có làm gì em không?” Bạch Dương lắc đầu: “Không, chúng tôi chỉ nói mấy câu thôi.” “Nói cái gì?” Thấy cô thật sự không sao, Phó Kình Hiên khẽ thở phào nhẹ nhõm, bỏ †ay xuống.