Chương 1416 Bạch Dương gật đầu: “Anh nói đúng.” Nếu không nhanh chóng tìm ra Cố Tử Yên thì sau này càng khó bắt được cô ta. Vả lại, chắc chắn Cố Tử Yên sẽ tìm cách báo thù cô, hơn nữa cô ta còn núp trong bóng tối để ra tay nên cô rất khó lòng phòng bị. Phó Kình Hiên cũng nhận ra sự lo lắng của cô. Anh đưa tay xoa nhẹ giữa hai hàng lông mày đang nhíu chặt của cô, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không kém phần nghiêm túc: “Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ em, sẽ không để cô ta có cơ hội ra tay với em đâu.” Bạch Dương nhìn anh, khuôn mặt bất giác đỏ lên, sau đó nhanh quay đầu qua chỗ khác, không nói thêm gì nữa. Cô cố gắng đè nén trái tim đang không ngừng đập mạnh, trong đôi mắt tràn ngập hoang mang. Lạ thật, chẳng phải chỉ là một câu nói bình thường thôi sao? Tại sao tim mình lại đập nhanh như vậy? Còn nữa, lúc mình nhìn anh ấy sao lại cảm thấy bối rối nhỉ? Phó Kình Hiên thấy tai của Bạch Dương đã đỏ ửng lên, đôi môi mỏng khẽ nở nụ cười, quay qua nhìn cảnh sát Trần, nói sang một chủ đề khác. Anh biết nếu mình không chuyển chủ đề, không biết cô sẽ núp trong vỏ bao lâu nữa. “Cảnh sát Trần, mọi người còn giữ những ghi chép và camera giám sát có liên quan đến Cố Tử Yên trong một tháng nay chứ?” Phó Kình Hiên híp mắt hỏi. Cảnh sát Trần gật đầu, “Còn chứ, lúc hay †in thi thể kia không phải của Cố Tử Yên thì tôi đã biết có người âm thầm giúp đỡ cô †a, cho nên đã nhờ người đi lấy những tài liệu đó, chắc cũng sắp mang qua đây rồi.” “Rất tốt” Phó Kình Hiên hài lòng trả lời. Bạch Dương cũng ngạc nhiên nhìn cảnh sát Trần. Đúng là cảnh sát lão luyện mười mấy năm kinh nghiệm, khả năng ứng biến quá nhanh nhạy. Lúc họ đang nói chuyện thì cánh cửa của phòng giám định đã mở ra, theo đó là Lâm Diệc Hàng với kết quả xét nghiệm trên tay. Ba người thấy anh ta thì nhanh chóng đi qua xem tình hình. “Thế nào rồi?” Phó Kình Hiên lên tiếng hỏi. Cảnh sát Trần và Bạch Dương cũng chăm chú nhìn anh ta, Lâm Diệc Hàng đưa kết quả xét nghiệm cho mấy người họ xem, đẩy kính mắt trầm giọng nói: “Giống như tôi đã đoán, thi thể này không phải của Cố Tử Yên.” Mặc dù đã biết trước kết quả, cũng chuẩn bị tâm lý hết cả rồi, nhưng đến lúc thật sự nghe thấy vẫn không tài nào chấp nhận nổi. Nhất là cảnh sát Trần, anh ta nhíu chặt lông mày đến mức có thể kẹp chết ruồi. Cố Tử Yên giở trò ve sầu thoát xác ngay trước mắt cấp dưới của anh ta. Thân là đội trưởng, anh ta cũng phải gánh một phần trách nhiệm. “Cậu có biết thân phận của người chết không?” Phó Kình Hiên lạnh lùng hỏi. Đây là vấn đề quan trọng nhất lúc này. Lâm Diệc Hàng đảo mắt: ‘Hiện tại thì tôi không biết nữa. Tôi đã lấy dấu vân tay của thi thể, sau đó tìm kiếm trong kho cơ sở dữ liệu dấu vân tay nhưng không tìm thấy kết quả trùng khớp. Vậy nên vẫn cần mọi người phải tự mình kiểm tra danh tính của người chết.”