Chương 1430 “Cục cưng, những gì anh sắp nói với em tới đây, em tuyệt đối đừng kích động nhé.” Thay xong giày, Lục Khởi đứng thẳng người, nghiêm túc nhìn cô. Bạch Dương gật đầu: “Được, em không kích động, anh muốn nói gì vậy?” “Anh muốn nói với em là Cố Tử Yên vẫn chưa chết, người tối qua nhảy lầu không phải cô ta.” Vẻ mặt Lục Khởi rất khó coi, anh ta nói. Ánh mắt Bạch Dương thoáng hiện vẻ kinh ngạc: “Sao anh biết được?” Chẳng lẽ cảnh sát đã công bố chuyện này ra ngoài rồi sao? Không đúng, đáng ra cảnh sát không công bố chuyện này mới phải chứ. Sau khi công bố, không nói đến chuyện uy tín của cảnh sát sẽ bị hạ thấp mà việc này còn khiến mọi người hoảng sợ. Vậy nên nhất định không có chuyện cảnh sát công bố chuyện này ra. “Anh nghe người trong giới nói.” Lục Khởi nói. “Người trong giới?” Bạch Dương nhíu mày. Lục Khởi ừ một tiếng: “Đúng vậy, chuyện Cố Tử Yên nhảy lầu tự sát bây giờ đã lan truyền trong giới rồi. Sau đấy tới sáng hôm nay, không biết ai trong giới nói rằng người †ự sát không phải Cố Tử Yên, mà là thế thân của cô ta. Anh không yên tâm mới điều tra thử, hóa ra kết quả đúng là như vậy, là Cao Linh đã giúp Cố Tử Yên.” Mặc dù cảnh sát chưa công bố chuyện này ra bên ngoài nhưng người trong giới muốn điều tra thì cũng không phải là khó. Chỉ là sau khi điều tra ra thì không được rêu rao ra bên ngoài. “Cục cưng, sao em phản ứng hờ hững vậy?” Lục Khởi thấy khuôn mặt Bạch Dương không có vẻ gì là sững sờ, ngược lại cô còn chau mày như đang suy nghĩ gì đó, anh ta không khỏi cảm thấy nghi ngờ. Nhưng Bạch Dương cũng không giấu diếm anh ta, cô đáp: “Bởi vì chuyện này em đã biết từ tối hôm qua rồi.” “Tối hôm qua em đã biết rồi á?” Lục Khởi cao giọng nói. Bạch Dương gật đầu: “Ừ.” “Vậy tại sao tối qua em không nói cho anh biết?” Lục Khởi hơi tủi thân. Bạch Dương xoa huyệt thái dương: “Không phải không nói cho anh biết mà là chuyện này không thể công khai. Em định về sau mới nói cho anh, nhưng không ngờ hôm nay anh đã biết rồi.” “Được rồi, anh tha thứ cho em. Nhưng cục cưng à, hiện tại không biết Cố Tử Yên đang trốn ở đâu nhưng chắc chắn là cô ta sẽ báo thù em. Vậy nên trước khi tìm thấy cô †a thì em nhất định phải cẩn thận đấy.” Lục Khởi lo lắng nói. Bạch Dương khẽ cười một tiếng: “Em biết mà, anh yên tâm đi. Được rồi, anh ngồi đây chờ em một lát, em đi thay quần áo tắm rửa một lát đã.” “Đi đi” Lục Khởi phất tay. Bạch Dương xoay người trở về phòng, bắt đầu thay quần áo. Lúc thay quần áo, cô nhìn thấy món đồ trang sức đặt ở tủ đầu giường. Cô ngẩn người ra một lát rồi mới nhớ ra là mình quên chưa trả nó cho Phó Kình Hiên. Thôi bỏ đi, một lát nữa cô mang theo rồi nhờ người đưa cho anh. Bạch Dương mặc quần áo xong, cô cúi xuống cầm món trang sức ở đầu giường lên. Tự nhiên, khóe mắt cô nhìn thấy thứ gì đó, cả người cô ngây ra.