Chương 1446 Cô ta sờ lên thử, là máu! Thế mà mình lại bị thương rồi! Cố Tử Yên cắn răng nghiến lợi, tay cũng run rẩy, trong lòng cực kỳ căm hận. Rõ ràng cô ta tới đây là để tông chết Bạch Dương và Phó Kình Hiên, vậy mà bọn họ chẳng xi nhê gì, còn mình thì lại bị thương chảy máu! Đáng chết, đáng chết! “Tiếng gì đó!” Ngay khi Cố Tử Yên đang tức giận không chịu nổi, thở hổn hển nện lên tay lái thì trợ lý Trương dẫn theo mấy bảo vệ chạy qua bên này. Cố Tử Yên thấy được, sắc mặt cực kỳ khó coi. Đi, phải đi ngay lập tức! Nếu còn không đi nữa thì thật sự không chạy được. Bây giờ cô ta là tội phạm trốn trại, lại làm ra hành vi cố ý giết người thế này, nếu như bị bắt thì thật sự xong đời rồi. Cô ta vất vả lắm mới chạy trốn khỏi sự theo dõi của cảnh sát, tuyệt đối không được bị bắt về thêm một lần nào nữa! Cố Tử Yên cắn chặt răng, sau đó gắng gượng khởi động chiếc xe đã nát đầu, sau đó đạp chân ga, phóng khỏi nơi này. Tất nhiên, trước khi đi cô ta cũng không quên quay đầu sang nhìn bồn hoa một cái, ánh mắt lạnh lẽo như loài rắn độc. Lần này không g iết chết bọn họ. Lần tiếp theo, bọn họ tuyệt đối sẽ không tốt số như vậy nữa đâu. Ngày cô ta quay trở lại cũng chính là ngày chết của bọn họI Trong bồn hoa, Bạch Dương choáng váng, đầu nặng tru, cô cố ngồi dậy, không chút đề phòng mà đối mắt với Cố Tử Yên trong xe. Giây phút đó, mặt Bạch Dương lập tức kinh hãi. Cố Tử Yên! Thế mà lại là Cố Tử Yên! “Tổng giám đốc Phó, cô Bạch!” Trợ lý Trương đi tới chỗ Bạch Dương và Phó Kình Hiên, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Hai người không sao chứ?” Anh ta không đi tiễn cô Bạch cùng tổng giám đốc Phó mà ở lại trong đại sảnh của tập đoàn. Bởi vì anh ta biết tổng giám đốc Phó muốn một mình tiễn cô Bạch, cho nên kẻ làm trợ lý như anh ta cũng không cần phải qua đó làm kỳ đà cản mũi làm gì. Nhưng mà anh ta đợi một lúc lâu, mãi mà vẫn không thấy tổng giám đốc Phó trở lại, rồi đột nhiên nghe thấy tiếng va chạm ầm ï bên ngoài. Anh ta tò mò chuyện gì đã xảy ra, vậy là lập tức mang theo mấy bảo vệ đi ra kiểm tra. Không ngờ vừa ra xem lại thấy cô Bạch và tổng giám đốc Phó ngã nhào trong bồn hoa, mà trước bồn hoa đó còn có một chiếc xe tông thẳng vào. Giây phút đó, anh ta bỗng hiểu ra tổng giám đốc Phó và cô Bạch suýt chút nữa bị chiếc xe kia tông trúng. Nhưng vào lúc anh ta chuẩn bị cho người ngăn chiếc xe kia lại, tài xế của chiếc xe lại lái xe đi trước một bước! Không còn cách nào khác, anh ta chỉ đành ghi nhớ biển số xe, kiểm tra tình hình của tổng giám đốc Phó và cô Bạch trước.