Chương 1452 Bạch Dương cụp mắt xuống: “Thật ra tôi cảm thấy cô ta vẫn có chút tình cảm với anh. Tôi có thể nhìn ra được.” Ánh mắt ghen tị của Cố Tử Yên đối với cô không phải là giả. Cho nên nếu Cố Tử Yên không yêu Phó Kình Hiên, cô ta cũng sẽ không ghen tị với cô như thế. Phó Kình Hiên nhíu chặt lông mày: “Không cần cô ta có tình cảm với tôi hay không thì †ôi đều không cần. Quá kinh tởm!” Nghe vậy, không hiểu sao tâm trạng của Bạch Dương lại vui vẻ, khóe miệng cô cũng bất giác mỉm cười: “Tôi nghĩ là mình biết †ại sao Cố Tử Yên lại ra tay với anh rồi. Có lẽ là vì yêu sinh hận đấy” “Chẳng sao, cô ta đã muốn giết thì cứ cho cô ta thử xem.” Phó Kình Hiên nheo mắt lại, †rong mắt nhoáng hiện vẻ sắc lạnh, nhưng rất nhanh đã biến mất. Anh nhẹ nhàng buông Bạch Dương ra, nhìn vào mắt cô: “Cho nên bây giờ không còn là ân oán giữa em và Cố Tử Yên nữa rồi, mà là của ba người chúng ta. Đừng nói những lời như bảo tôi đừng xen vào nữa. Ngay cả khi tôi không xen vào thì Cố Tử Yên cũng sẽ không để yên cho tôi, em hiểu không?” Đôi môi đỏ mọng của Bạch Dương mấp máy, nhưng cô cũng không còn gì để nói, cuối cùng gật đầu: “Ừ.” Đột nhiên, bác sĩ vẫn luôn đắp thuốc vào chân Phó Kình Hiên đồng thời được nhét đầy cả đống cơm chó đến no căng cả bụng bỗng đứng dậy: “Được rồi tổng giám đốc Phó, chân của anh đã được băng bó xong. Trong mười hai giờ tới không được đụng vào nước, nhưng vẫn có thể lau qua bằng khăn. Chú ý cẩn thận để không chạm hoặc va chân vào đâu là được.” Phó Kình Hiên ậm ừ: “Tôi hiểu rồi, qua xem cho cô ấy đi.” “Được.” Bác sĩ gật đầu, sau đó nhìn về phía Bạch Dương: “Cô Bạch, cô qua bên này ngồi đi.” Bạch Dương đáp một tiếng rồi đi tới ngồi xuống bên cạnh bác sĩ. Cô xắn tay áo để lộ ra cánh tay xước da, nhờ bác sĩ xử lý. Đúng lúc này, điện thoại di động của trợ lý Trương vang lên: “Tổng giám đốc Phó, bảo vệ mà tôi cử ra để đuổi theo Cố Tử Yên gọi tới.” Phó Kình Hiên nheo mắt lại: “Nghe máy!” Bạch Dương cũng quay đầu lại, nhìn chằm chằm trợ lý Trương. Dưới ánh nhìn của hai người, trợ lý Trương bật loa ngoài trả lời cuộc gọi: “Tôi nghe đây, có đuổi được người không?” “Xin lỗi trợ lý Trương, tôi đã để mất dấu cô †a rồi…” Giọng nói khúm núm của bảo vệ phát ra từ đầu dây bên kia. Sắc mặt trợ lý Trương đột nhiên sa sầm xuống: “Cái gì? Mất dấu? Hai người đàn ông lái một chiếc xe tốt như vậy mà không đuổi theo kịp một chiếc xe hỏng?” Nói lời này ra ai mà tin cho được. Vẻ mặt của Phó Kình Hiên cũng trở nên khó coi, áp suất không khí xung quanh cơ thể anh giảm xuống rõ rệt. Lòng bàn tay của Bạch Dương cũng siết chặt, trên mặt cô hiện lên vẻ “Sao có thể xảy ra chuyện này”. Theo cô nghĩ, hai bảo vệ kia chắc chắn sẽ có thể bắt được Cố Tử Yên. Nhưng ngoài dự đoán, Cố Tử Yên đã bỏ chạy thành công. Như cô đã vừa nói với Phó Kình Hiên, nếu không bắt được Cố Tử Yên ngược lại còn khiến cô ta bỏ chạy, thì sau này sẽ rất khó để có thể bắt lại được.