Chương 1456 Bỏ điện thoại vào trong túi, Bạch Dương vừa kéo khóa lại thì nghe được giọng nói của người nọ vang lên sau lưng: “Đúng rồi, có phải lúc nãy Lục Khởi gọi em là cục cưng không?” Cũng chẳng biết có phải ảo giác của cô hay không mà hai chữ “cục cưng” của anh hình như được nhấn mạnh, tạo cảm giác trêu chọc, mang theo sự khàn khàn gợi cảm, khiến người ta nghe mà tai như nhữn ra, mặt cũng bất giác đỏ lên. Đặc biệt là lúc nói, Phó Kình Hiên còn vừa nhìn cô vừa nói. Thế nên cô hoài nghi, có phải anh đang cố tình gọi cô như vậy hay không. Bỗng chốc, Bạch Dương cảm thấy mặt mình nóng bừng lên. Cô bất giác đưa tay sờ mặt, quả nhiên là nóng. Không chỉ vậy, tim cô cũng đập thình thịch, như hươu con chạy loạn, không sao bình tĩnh nổi. Một tay cô ấn ngực, một tay kia liên tục phe phẩy vào mặt mình, muốn để mặt mình hạ nhiệt xuống. Phó Kình Hiên thấy Bạch Dương như vậy bèn mở miệng: “Em sao thế?” “Không… không có gì… Bạch Dương ấp úng trả lời rồi vội cúi đầu xuống, không dám nhìn anh. Trời ạ, cô đang bị sao vậy. Tại sao nhịp tim lại nhanh đến thế? Tại sao mặt lại nóng đến thế? Mau mau tỉnh táo lại đi! Anh cũng đâu phải gọi cô là cục cưng, chỉ đang trần thuật lại xưng hô của A Khởi với cô thôi mà, tại sao cô lại khác thường như vậy? A Khởi thường xuyên gọi cô như thế, chính cô cũng không có phản ứng nào, cớ sao Phó Kình Hiên gọi thì cô lại bị như vậy? Sao Phó Kình Hiên không nhìn ra cô đang nói dối được. Anh nheo mắt nhìn cô, dường như muốn nhìn thấu Bạch Dương. Một lát sau, có vẻ anh đã hiểu điều gì đó, trong mắt lóe sáng, cơ thể hơi đổ về trước, xích lại gần cô, bờ môi mỏng khẽ hé mở: “Em vẫn chưa trả lời câu hỏi khi nãy của anh, có phải Lục Khởi gọi em là “cục cưng” hay không? Hửm?” Hai chữ “cục cưng” này càng được anh nói một cách thâm tình hơn. Lại thêm âm cuối vô cùng trêu ngươi khiến Bạch Dương phải hít một hơi thật sâu. “Anh… anh cách tôi xa chút đi!” Cô đứng phắt dậy, tiến lên trước mấy bước để kéo dài khoảng cách với anh. Sau đó quay lưng, có nói thế nào cũng không chịu xoay người lại. Phó Kình Hiên trông thấy hai tai đỏ như máu của cô thì cũng đoán được đại khái gương mặt hiện giờ của cô ra sao. Chắc chắn cũng đỏ như tai cô rồi. Quả nhiên, sự khác thường của cô là do anh mà ra. Phó Kình Hiên chống tay lên đầu, khóe miệng cong lên, nở nụ cười chế nhạo: “Sau này, đừng để anh ta gọi em như vậy.” “Vì sao?” Bạch Dương xoa mặt mình, thở sâu, miễn cưỡng ổn định tâm tình, sau đó mới xoay người lại. Phó Kình Hiên nhìn cô: “Tại vì tôi không thích.” Bạch Dương mím môi: “Anh không thích là chuyện của anh, cớ gì mà A Khởi không thể gọi tôi như thế”
Chương 1457
Nguồn thiếu chương.