Chương 1463 Nếu không phải vừa rồi anh ta tự bày tỏ thì cô hoàn toàn không hề nhận ra. Thảo nào, anh ta luôn gọi cô là cục cưng. Thảo nào khi cô không cho anh ta gọi nữa, anh ta lại phản ứng lớn như thế. Nếu bọn họ chỉ là bạn bè, là tình cảm giữa bạn thân, khi cô không đồng ý cho anh ta gọi mình là cục cưng nữa, có lẽ anh ta sẽ buồn, nhưng chắc chắn sẽ không phản ứng kịch liệt đến thế, thậm chí dường như còn muốn cắt đứt quan hệ với cô. “A Khởi… Bạch Dương nhìn theo hướng Lục Khởi rời đi, khẽ gọi tên anh ta. Mặc dù cô cảm thấy hơi tiếc nuối, về sau giữa hai người sẽ không còn thể lại thân mật như trước nữa, nhưng cô không hề hối hận về quyết định hiện tại của mình. Nếu cô vẫn chưa phát hiện anh ta có tình cảm nam nữ với mình thì có lẽ cô sẽ hối hận, nhưng bây giờ cô không hề áy náy. Bởi vì, nếu tiếp tục như thế, tình cảm mà A Khởi dành cho cô sẽ ngày càng sâu đậm, không buông xuống được. Nhưng cô không yêu anh ta, cho nên cô không thể đáp lại tình cảm của anh ta. Làm vậy thì cuối cùng anh ta sẽ là người bị †ổn thương. Bây giờ cô bắt Lục Khởi không được gọi mình là cục cưng, điều này gián tiếp nói cho anh ta biết, cô chỉ coi anh ta là bạn bè, không có tình yêu nam nữ. Có lẽ anh ta sẽ nhanh chóng bước ra khỏi đoạn tình cảm này, không ngày càng lún sâu, đến cuối cùng không thể cứu vãn. Nghĩ vậy, Bạch Dương thở dài. Sau đó cô bước đến mũi xe, cầm lấy chìa khóa Lục Khởi vừa để trên đó, đi vào tòa nhà. Bên kia, sau một thời gian, cuối cùng Phó Kình Hiên cũng trở về biệt thự nhà họ Phó. Anh vừa xuống xem, điện thoại đã vang lên. Anh giơ tay lên, ý bảo trợ lý Trương dừng xe lăn lại, sau đó lập tức nghe điện thoại. “Tổng giám đốc Phó, chúng tôi đã đưa cô Bạch về Vịnh Tiên Thuỷ an toàn rồi” Người ở đầu kia điện thoại lên tiếng nói. Phó Kình Hiên ừ một tiếng: “Tốt lắm, trên đường có phát hiện chiếc xe nào khả nghi không?” “Không có.” Phó Kình Hiên chau mày: “Tôi biết rồi. Từ giờ trở đi, hai người hãy âm thầm ở bên Bạch Dương, bảo vệ cô ấy thật tốt.” “Rõ.” Người ở đầu kia điện thoại gật đầu đồng ý. Phó Kình Hiên không nói gì nữa, cúp máy. Trợ lý Trương thấy anh đặt điện thoại xuống, lúc này anh ta mới tiến đến đẩy xe lăn đi vào cổng biệt thự. Vừa đi vào phòng khách, Phó Kình Hiên lập tức nhìn thấy Vu Y Cơ đang ngồi trên sofa, đưa lưng về phía anh. Một tay bà ta cầm một chiếc gương, tay còn lại đặt trên xương quai xanh, giống như đang vuốt v e cái gì đó, trong miệng không ngừng lẩm bẩm mấy câu đẹp quá. Phó Kình Hiên nhướng mày, lên tiếng hỏi: “Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”