CHƯƠNG 1490 Nghe thấy vẫn còn phải tiếp tục treo tay, Phó Kình Hiên nhíu mày, dĩ nhiên là không muốn, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. “Tôi đi lấy ít nước lau tay cho anh.” Bạch Dương nhìn lớp thạch cao trên tay trái của Phó Kình Hiên rồi nói. Phó Kình Hiên cũng thấy không thể chịu đựng được mấy thứ này bám vào cánh tay mình, ừ một tiếng: “Được.” Bạch Dương buông anh ra, đi vào trong †oilet. Cô vừa đi, Phó Kình Hiên lập tức khôi phục lại dáng vẻ mặt không cảm xúc, vẻ cố chịu đau khi nãy hoàn toàn biến mất. Lâm Diệc Hàng khoanh tay, cười như không cười nói: “Sao thế? Không giả vờ nữa sao?” Phó Kình Hiên ngước mắt lạnh nhạt anh ta một cái, không thèm quan tâm tới anh ta. Lâm Diệc Hàng đẩy mắt kính, không định buông tha cho Phó Kình Hiên: “Cậu thật sự làm tôi cảm thấy rất kinh ngạc đấy. Lại còn biết giả vờ đau để cô ấy phải đau lòng.” “Chỉ có như vậy thì tôi mới có thể tiếp cận được cô ấy, cô ấy cũng sẽ không đẩy tôi ra.” Phó Kình Hiên khẽ mở đôi môi mỏng, thờ ơ nói. Lâm Diệc Hàng mỉm cười: “Đường đường là gia chủ nhà họ Phó mà trong tình yêu lại hèn mọn như vậy.” Phó Kình Hiên cụp mắt: “Lúc trước phạm phải sai lầm, bây giờ chỉ cần có thể đền bù, hèn mọn một chút thì đã sao?” Huống chỉ, anh chỉ hèn mọn với một mình Bạch Dương thôi. Hơn nữa với anh, hèn mọn với người mình yêu thì không có gì phải mất mặt cả. Ngược lại, điều đó còn có thể chứng tỏ anh thật sự yêu cô, cho nên mới có thể khom lưng như vậy. “Nước đây.’ Bạch Dương bưng một chậu nước ấm từ toilet ra. Lâm Diệc Hàng tránh ra một chỗ: “Cô lau cho cậu ta đi, nhẹ tay một chút là được.” “Được, tôi biết rồi.” Bạch Dương gật đầu, đặt chậu xuống, sau đó vắt khăn rồi mở ra đặt lên cánh tay Phó Kình Hiên, động tác dịu dàng cẩn thận lau bột thạch cao cùng với nước thuốc vẫn còn trên cánh tay anh. Cô lau rất nghiêm túc, ánh mắt cũng vô cùng chăm chú. Phó Kình Hiên nhìn cô, không hề chớp mắt. Cứ như chỉ cần chớp mắt một cái thôi là anh sẽ nhìn cô ít đi một chút vậy. Lâm Diệc Hàng ở bên cạnh nghịch dao phẫu thuật nhìn cảnh tượng này, bỗng nhiên có suy nghĩ có phải mình là đồ thừa ở đây hay không. Nhưng mà dù có thừa đi nữa thì anh ta cũng không đi. Đây chính là địa bàn của anh ta! Bạch Dương cảm nhận được ánh mắt của Phó Kình Hiên đang nhìn chằm chằm vào mình. Tay cô hơi khựng lại, quay đầu nhìn anh: “Sao thế?” Phó Kình Hiên lắc đầu: “Không có gì đâu.” Bạch Dương nghiêng đầu khó hiểu. Không có gì đâu? Nhìn chằm chằm vào cô rồi kêu là không có gì đâu? Nhưng mà Phó Kình Hiên không muốn nói, Bạch Dương cũng không ép buộc, quay đầu lại tiếp tục lau.