CHƯƠNG 1511 Vào sơn trang, Bạch Dương lấy một viên thuốc giải rượu ra ngậm trước, sau đó bước tới bàn ăn dài bưng một ly rượu lên, rồi đến một góc yên tĩnh quan sát mọi người trong buổi tiệc. Cô đang tìm ông trùm máy móc mà cô cần. Đây mới là mục đích thật sự khi cô nhận lời mời tham gia buổi lễ đính hôn này. . Nếu không, chẳng đời nào cô đồng ý. Ngay cả là bạn học cũ, nhưng đã nhiều năm như vậy không liên lạc, mối quan hệ cũng đã phai nhạt từ lâu. Nên không nhận lời mời này thì cũng hợp tình hợp lý. Uống một ngụm rượu, Bạch Dương nhìn chằm chằm cánh cửa lớn của sảnh tiệc. Cô không thấy ông trùm máy móc ở trong này, nên chắc ông trùm máy móc đó vẫn chưa đến. Vậy thì chỉ cần cô tập trung quan sát cửa ra vào là được, chắc sẽ không bỏ lỡ mất người ta. Thế nhưng nhìn mãi, nhìn mãi mà chẳng thấy ông trùm máy móc Bạch Dương cần tìm tới. Trái lại, cô chợt thấy một bóng dáng cao lớn quen thuộc. Phó Kình Hiên. Tay Bạch Dương lắc lư, suýt sánh cả rượu trong ly ra ngoài, đôi môi đỏ mấp máy kinh ngạc. Sao anh lại ở đây? Bạch Dương vội vàng đặt ly rượu trong tay mình xuống và đi về phía Phó Kình Hiên. Chớp mắt, cô đã xuất hiện phía sau Phó Kình Hiên, lên tiếng: “Tổng giám đốc Phó.” Nghe thấy giọng nói của cô, Phó Kình Hiên cong cong bờ môi, sau đó xoay người lại, nhìn thấy biểu cảm sửng sốt trong mắt cô, ánh mắt anh hiện lên ý cười. Tuy ngay từ đầu anh đã biết nếu gặp anh thì cô sẽ có phản ứng thế này, nhưng khi thật sự tận mắt chứng kiến, trong lòng vẫn thấy rất sung sướng. “Chúng ta lại gặp nhau rồi.” Phó Kình Hiên nhìn Bạch Dương, bờ môi mỏng cất giọng nói. Bạch Dương mím môi: ‘Phải. Lại gặp rồi. Anh bảo anh đến nước H vì công việc cơ mà? Sao lại xuất hiện ở đây?” Phó Kình Hiên cười khẽ: “Tham gia lễ đính hôn của bạn, cũng là công việc.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Dương đanh lại: “Công việc mà anh nói là đến tham gia buổi lễ đính hôn chứ gì?” “Đại khái thế.” Phó Kình Hiên gật đầu. Bạch Dương hít thở nặng nề, ngọn lửa giận bùng lên trong lòng, tức giận vì bị trêu đùa. “Anh theo tôi qua đây!” Cô túm lấy cánh tay anh, kéo anh vào góc ban nãy. Chỗ này ngay gần cửa ra vào, đông người qua lại, họ nói chuyện ở đây quá thu hút sự chú ý. Nhìn điệu bộ tức giận kéo xênh xệch mình đi về phía trước của cô gái, nét cười trong mắt Phó Kình Hiên càng rõ rệt. Anh biết sau khi nhìn thấy anh, chắc chắn cô sẽ tức giận. Nhưng dáng vẻ tức giận này của cô khá dễ thương. Vào đến góc, Bạch Dương dừng bước lại, †hả tay Phó Kình Hiên ra rồi xoay người, ngẩng đầu lên giận dữ nhìn anh: “Từ đầu anh đã biết là tôi đến đây để tham gia lễ đính hôn của bạn, nhưng lại cứ giấu tôi là . trò hề à?”