CHƯƠNG 1526 “Tuyệt lắm!” Phó Kình Hiên dựng ngón tay cái với cô, khen ngợi một câu. Cô thật sự rất tài giỏi. Từ một người mới bắt đầu không hiểu gì hết, dần dần bắt tay xử lý nghiệp vụ của tập đoàn, bây giờ còn có thể một mình nói chuyện với tổng giám đốc già đời của một xí nghiệp khác, còn hợp tác thành công với người ta nữa. Mà cô làm tất cả những thứ này chỉ trong vòng vỏn vẹn vài tháng, bấy nhiêu cũng nói rõ ngoài việc có thiên phú ra thì cô còn cố gắng rất nhiều nữa, thật sự rất giỏi. Hơn nữa anh tin tưởng cô sẽ càng ngày càng rực rỡ hơn trong tương lai. Bạch Dương cười tươi rói: “Cảm ơn anh đã khích lệ, làm tôi cũng cảm thấy mình rất cừ đấy.” Phó Kình Hiên thả ngón tay cái xuống, giọng điệu pha lẫn niềm vui: “Em thật sự không biết khiêm tốn gì cả.” “Không phải tôi không biết, tôi chỉ thấy rằng lúc nên kiêu ngạo thì phải kiêu ngạo, chỉ cần trong lòng tự biết tiếp tục cố gắng, kiêu ngạo chút xíu cũng chẳng ảnh hưởng gì hết.” Bạch Dương xoắn xoắn tóc trả lời. Ánh mắt của Phó Kình Hiên càng dịu dàng hơn: “Nói cũng đúng.” Bạch Dương đối diện với tầm mắt dịu dàng của anh thì chợt ngẩn ngơ. Cô bỗng phát hiện hình như trong khoảng thời gian này, anh càng ngày càng dịu dàng thì phải? Phó Kinh Hiên như thế làm cho cô bỗng nhớ lại anh đã từng là thiếu niên áo trắng dịu dàng kia. Thấy Bạch Dương sững sờ nhìn mình, Phó Kình Hiên giơ tay huơ huơ trước mặt cô: “Em đang nghĩ gì đấy?” Bạch Dương chưa kịp lấy lại tinh thần, nghe anh hỏi thế thì vô thức trả lời: “Nhớ tới anh trong quá khứ.” “Tôi trong quá khứ?” Phó Kình Hiên nheo mắt. Bạch Dương khẽ nháy mắt một cái mới hoàn hồn trở lại, nhìn anh rồi vội vàng hỏi: “Ấy… tôi mới vừa nói gì thế?” “Em nói, em đang nhớ lại tôi của quá khứ.” Phó Kình Hiên khẽ hé đôi môi mỏng trả lời: “Bạch Dương, trong mắt em, tôi của quá khứ như thế nào?” Như thế nào ư? Bạch Dương hạ mắt xuống. Cô đã từng gặp Phó Kình Hiên trong quá khứ, là thiếu niên tinh khiết và dịu dàng nhất, làm rung động trái tim của người ta nhất. Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh thì đã bị vẻ đẹp của anh làm cho kinh ngạc, khi đó cô đã thầm suy nghĩ sao trên thế giới này lại có một đàn anh tốt đẹp đến thế. Nhưng sau khi kết hôn cô mới biết được, anh đã sớm thay đổi từ thiếu niên áo trắng nhẹ nhàng vào dịu dàng như ngọc biến thành một gã khốn kiếp mặt liệt, lạnh lùng và không coi ai ra gì. Bạch Dương nghĩ đến đây, lúc này cô không còn nhìn Phó Kình Hiên qua lăng kính màu hồng nữa, cô trừng mắt liếc anh rồi trả lời: “Dù sao cũng không giống anh bây giờ chút nào.” Dứt lời, cô nhấc chân đi về phía sảnh lớn của buổi tiệc. Phó Kình Hiên nhìn bóng lưng của cô, hai mắt tỏ vẻ nghỉ ngờ. Chuyện gì thế này? Sao cô lại giận rồi?