CHƯƠNG 1531 Cảm giác căm hận xông thẳng lên đỉnh đầu, làm cho cô ta không nhịn được mà mở miệng mắng chửi. Nhưng miệng cô ta vẫn còn ở dưới nước, vừa mở miệng thì nước đã xông vào, vì thế âm thanh vang lên lại là những tiếng ọc ọc, làm người ta hoàn toàn không hiểu cô ta đang nói gì. Nhưng dù Bạch Dương không hiểu thì vẫn có thể đoán được cô ta đang mắng chửi mình thông qua sự căm hận và sát khí mà †rong giọng nói của Bạch Viện, cô “a” lên một tiếng rồi nói: “Bạch Viện, mày đúng thật là học không ngoan chút nào hết.” Dứt lời, cô lại kéo lấy tóc của Bạch Viện, lôi cô ta từ trong nước ra ngoài. Ngay lúc Bạch Viện mở mắt chuẩn bị hít thở, Bạch Dương lại nhận đầu cô ta xuống. Sau khi nhấn xuống, cô không giữ chặt như vừa rồi nữa mà là kéo lên nhấn xuống, rồi lại kéo lên nhấn xuống liên tục. Lặp đi lặp lại chừng hơn mười lần, Bạch Viện sắp sụp đổ đến nơi. Bạch Dương làm như thế còn hành hạ hơn so với nhấn chặt đầu cô ta xuống nước, bởi vì mỗi lần hít thở được một ít, cô ta còn chưa kịp điều chỉnh tiết tấu thì nhịp thở đã bị nước cướp đi. Hơn nữa cách chừng vài giây lại được cảm nhận cảm giác ngộp thở do dòng nước lạnh băng xâm nhập, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi và áp lực về cả tinh thần lẫn tâm lý. Bạch Viện phải chịu đựng cảm giác giày vò từ thể xác đến tinh thần như thế, không sụp đổ mới là lạ. Mà cô ta giãy dụa phản kháng cũng làm cho sức lực từ từ giảm bớt, cuối cùng sức giãy dụa của cô ta yếu dần đi. Bạch Dương biết mình không thể tiếp tục nữa, nếu không cô ta sẽ xảy ra chuyện mất. Vậy là cô kéo đầu cô ta dậy rồi vứt cô †a về phía một gian phòng vệ sinh. Tấm lưng của Bạch Viện đụng vào cánh cửa làm cô ta đau đớn đến mức la lên, dưới chân trơn trượt khiến cô ta ngã phịch mông ngồi trên mặt đất lạnh như băng, thở hổn hển từng hơi. Lúc này cô ta đã không còn chút sức lực nào nữa, cả người yếu ớt vô cùng, ngồi dưới đất không thể nhúc nhích. Tuy hiện giờ Bạch Viện không khác gì người tàn tật nhưng cô ta vẫn không quên ngẩng đầu trừng mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Dương: “Bạch Dương, mày chờ đó cho tao, tao nhất định sẽ trả lại nỗi nhục ngày hôm nay cho mày, nhất định sẽ để mày nếm thử một lần!” Bạch Dương quay lưng lại với cô ta, đứng trước bệ rửa tay, vừa rửa tay vừa nhìn cô †a trong tấm gương, khóe miệng cong lên giễu cợt: “Vậy à? Thế tao chờ, muốn để tao nếm thử một lần thì phải xem mày có bản lĩnh đó không đã.” Cô vừa nói vừa giật lấy một tờ khăn giấy ở thùng giấy bên cạnh, sau đó xoay người lại: “Nếu cuối cùng mày vẫn không có bản lĩnh đó, mày phải quỳ gối trước mộ ba và sám hối cho tốt.” “Dựa vào cái gì?” Bạch Viện nghiến răng. Bạch Dương vò giấy lau tay thành một cục rồi quăng vào thùng rác: “Dựa vào tội bất hiếu của mày đã đủ chưa?” Bạch Viện nghiến chặt răng. Bạch Dương không còn tâm trạng nói chuyện với cô ta nữa, cô cầm lấy túi xách ở bên cạnh, chân đeo giày cao gót, ưu nhã rời khỏi toilet. “Bạch Dương!” Bạch Viện nghiến răng ken két, gần như rít ra hai chữ này qua kẽ răng. Hai chữ này bị cô ta mài qua kẽ răng, hết nghiến rồi lại cắn, dường như muốn thông qua cái tên đó để cắn nát Bạch Dương ra từng mảnh nhỏ.