CHƯƠNG 1547 Nhưng tại sao lại không mở cửa, lẽ nào cô không ở trong phòng? Nghĩ tới đây, vẻ mặt Phó Kình Hiên căng cứng, anh không gõ cửa nữa, đặt tay lên nắm cửa xoay nhẹ một cái, cửa mở ra. Anh đẩy cửa đi vào, đầu tiên nhìn về phía giường ngủ trước, thấy trên giường không có ai, con ngươi của anh bỗng co rút lại. Cô thật sự không ở đây. Cô đi đâu rồi? Trái tim Phó Kình Hiên trở nên căng thẳng, siết chặt tay lại, xoay cổ bắt đầu quan sát †rong phòng xem rốt cuộc Bạch Dương rời khỏi phòng bằng cách nào. Dù gì anh ở dưới lầu cũng không thấy cô đi xuống đâu. Nhưng quan sát một lúc, anh chợt thấy có thứ gì đó vừa dài vừa đen kịt giống như tóc ở dưới đất cách phòng tắm không xa. Chẳng qua tầm nhìn của anh hầu như bị sofa trước mặt chặn lại nên cũng không chắc chắn lắm. Nhưng Phó Kình Hiên vẫn bước vòng quanh giường đi tới chỗ sofa, định kiểm tra một chút thì thấy Bạch Dương đang nằm dưới đất, dáng vẻ không rõ sống chết. “Bạch Dương!” Vẻ mặt của Phó Kình Hiên thay đổi rõ rệt, ba chân bốn cảng chạy tới kiểm tra tình hình của cô. Anh đỡ Bạch Dương lên, để cô tựa vào lòng mình, sau đó đưa tay sờ trán cô, phát hiện cô không bị sốt. Anh lại thăm dò hơi thở của cô thì thấy hô hấp ổn định và nhẹ nhàng chứ không thở dồn dập như khi bị bệnh. Phó Kình Hiên bỗng bình tĩnh lại, thậm chí có hơi buồn cười. Vì Bạch Dương không hề bị bệnh, cô chỉ ngủ thiếp đi thôi. Có điều anh cũng phải khâm phục cô thật đấy, ngủ quên ngay ở đây luôn, cô không sợ bị cảm lạnh à. Phó Kình Hiên không có ý gọi Bạch Dương dậy, vòng hai cánh tay cô qua cổ của mình, sau đó một tay nâng mông rồi bế cô lên, đi về phía chiếc giường. Tới bên giường, anh đặt cô lên, sửa sang lại những sợi tóc trên mặt rồi đắp chăn lại. Sau đấy anh nghiêng người hôn nhẹ lên trán cô rồi mới đứng dậy tắt đèn rời đi. Đến hôm sau, lúc Bạch Dương tỉnh dậy đã là mười một giờ trưa. Cô mở mắt ra, nhìn lên trần nhà rồi lại nhìn cái giường bên dưới, cả người chợt ngây ra. Lạ thật, sao cô lại nằm trên giường? Cô nhớ hôm qua lúc mình tắm xong đi ra thì say đến mức ngã nhào dưới đất cơ mà? Lẽ nào tối qua Phó Kình Hiên vào phòng cô? Bạch Dương mím môi dưới, day huyệt thái dương rồi ngồi dậy từ trên giường. Cô vừa đứng dậy đã xém chút buồn nôn đến phát ói, vì đầu óc cô vẫn còn hơi choáng váng, thậm chí có hơi chướng nữa, khiến cả người vô cùng khó chịu. Nhưng Bạch Dương vẫn kiên trì vén chăn xuống giường. Sau khi mang dép vào, cô đờ đẫn đi vào phòng tắm, bò rạp trên bồn cầu nôn thốc nôn tháo. Sau khi nôn xong, cô mới cảm thấy cả người dễ chịu. Tuy đầu vẫn hơi choáng váng nhưng ít ra thì cảm giác buồn nôn đã biến mất.