CHƯƠNG 1552 Rõ ràng, nhận thức này khiến cô không cách nào bình tĩnh được. Cô không biết tại sao mình lại rung động với Phó Kình Hiên lần nữa. Rõ ràng cô đã thề rằng sẽ không yêu người đàn ông này nữa, thế nhưng bây giờ cô vẫn vô thức yêu anh. Chẳng lẽ anh chính là nghiệt duyên của cuộc đời cô, thoát không được mà tránh cũng không xong? Bạch Dương cắn chặt môi, trong lòng đầy những cảm xúc phức tạp khó nói. Bỗng nhiên cô hiểu ra tại sao dạo này mình lại để ý đến Phó Kình Hiên như thế, thấy anh quan tâm đ ến cô thôi là cô sẽ cảm thấy rất vui vẻ, thấy anh bị thương sẽ cảm thấy lo lắng, thấy anh nói chuyện với người phụ nữ khác sẽ cảm thấy buồn bực. Tất cả mọi thứ đều xuất phát từ tình yêu của cô với anh. Cả người Bạch Dương khẽ run lên, hai tay ôm chặt lấy đầu. Cô đang suy nghĩ xem rốt cuộc mình có ý nghĩ đó với Phó Kình Hiên từ bao giờ. Ngay sau đó, nhiều ký ức bắt đầu hiện lên trong tâm trí, một lát sau, cuối cùng cô cũng đã sắp xếp lại chút đầu mối. Cô đã biết mình rung động với Phó Kình Hiên từ khi nào rồi. Đó là khi cô bị Diệp Chí bắt cóc, Phó Kình Hiên đã không màng đến tính mạng mà đuổi theo để rồi cùng rơi xuống vách núi với cô. Có lẽ ngay lúc đó, tình cảm với Phó Kình Hiên lại lần nữa mọc rễ nảy mầm trong trái †im của cô. Dù sao người có thể liều cả tính mạng mà nhảy xuống vách đá chỉ để cứu cô như Phó Kình Hiên, không thể nào không khiến cô cảm động cho được. Mà sau đó, thái độ của cô với anh đã thay đổi chóng mặt, không còn lạnh lùng như trước kia nữa, hơn nữa cơ hội gặp mặt anh cũng tăng lên nhiều, thậm chí sau đó Phó Kình Hiên còn từng cứu cô vài lần nữa. Vì thế nên, sao cô có thể không rung động với anh cho được! Hơn nữa, anh còn là người cô từng yêu trước kia, yêu thêm lần nữa cũng không phải chuyện gì khó hiểu. Hoặc rất có thể, cô chưa bao giờ buông bỏ được anh cả… Càng nghĩ nhiêu, cảm xúc của Bạch Dương càng trở nên loạn hơn, cảm giác cả người cô cũng trở nên nặng nề. Tống Bội Như bên cạnh thấy vậy, hơi lo lắng: “Bạch Dương, cậu…” “Em sao thế?” Tống Bội Như còn chưa nói xong đã bị Phó Kình Hiên đi từ bếp ra ngắt lời. Phó Kình Hiên thấy Bạch Dương cúi đầu, trạng thái rõ ràng không ổn lắm. Anh rảo bước nhanh đến chỗ cô, đặt tay lên vai cô. Cơ thể Bạch Dương bỗng cứng đờ lại, nghiêng đầu nhìn bàn tay đặt trên vai mình, trong lòng hoảng hốt. Sau đó cô bỏ tay anh ra, đánh mắt lại nhìn sang Tống Bội Như, nói sang chuyện khác: “Đúng rồi Bội Như, tự nhiên cậu đến đây có chuyện gì thế?” Đột nhiên cô không biết phải đối mặt với Phó Kình Hiên như thế nào. Bởi vì cô không thể chấp nhận sự thật rằng mình lại yêu anh một lần nữa. Có lẽ chỉ sau khi cô chấp nhận rằng mình thật sự đã yêu anh, cô mới có thể thoải mái tiếp xúc anh mà không có chút gánh nặng nào cả. Có lẽ rằng đến tận khi đó, cô mới có thể tự quyết định rằng mình có muốn ở bên anh hay không. Còn bây giờ, thật sự cô không thể làm được.