CHƯƠNG 1555 Tất nhiên Tống Bội Như cũng nhìn ra được suy nghĩ của Bạch Dương. Cô ấy đau lòng nhìn cô, khẽ gật đầu nói: “Xin lỗi Bạch Dương, lời tớ nói đều là thật, tớ không hề lừa cậu. Lúc ấy tớ nghe được những điều này thì toàn thân cũng choáng váng, tớ còn nghĩ sao trên đời này lại có một đôi mẹ con xấu xa tệ hại đến như thế, ngay cả chồng mình và ba mình mà cũng muốn hại. Nhưng khi đó tớ không biết mối quan hệ của Bạch Viện với cậu, mãi cho đến ngày hôm qua tớ mới biết cô ta là em gái cậu, lúc đó tớ mới sực mình nhận ra người Bạch Viện hạ độc cũng chính là ba của cậu, cho nên tớ mới lập tức chạy tới muốn nói cho cậu biết chuyện này.” Giây phút này, Bạch Dương cũng không còn cách nào tự lừa mình dối người mà nói rằng chuyện này không có khả năng là thật được nữa. Cô lập tức mất đi toàn bộ sức lực, mặt mũi †ái nhợt, ngã ngồi xuống ghế sô pha, hai mắt thất thần nhìn mặt đất, chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng. “Bạch Dương.” Phó Kình Hiên đi tới, ân cần gọi cô một tiếng. Bạch Dương ngẩng đầu nhìn anh một lát, một lúc sau mới cất tiếng: “Bạch Viện, cô †a… sao cô ta dám chứt Sao cô ta dám hạ thuốc cho ba, đầu độc ba hại ba chết như thế? Dù cô ta có cảm thấy ba không tốt với mình đi chăng nữa thì cô ta cũng không thể làm như vậy được, đó là ba ruột của cô †a cơ mài” Huống hồ, ba còn chưa từng đối xử tệ với Bạch Viện. Cũng chỉ bởi vì Bạch Viện không nghe lời nên trong lòng ba sinh ra mệt mỏi, mới đánh mới mắng Bạch Viện, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là ba không yêu thương cô ta. Cho nên sao Bạch Viện có thể làm như vậy được chứ!? Còn cả Lý Tú Chi nữa. Ba không đối xử tốt với mẹ con bọn họ sao? Có cắt đứt chỉ tiêu của mẹ con bọn họ không? Không hề! Mẹ con bọn họ muốn tiêu bao nhiêu là có bấy nhiêu. Thiên Thịnh xảy ra chuyện, ba cũng chưa từng cắt thẻ ngân hàng của hai người. Cho nên tại sao bọn họ phải đầu độc chồng và ba của mình như thế? Càng nghĩ càng thấy đáng sợ, cơ thể Bạch Dương run rẩy không thôi, cuối cùng cô thật sự nhịn không được nữa, sụp đổ òa khóc lên. Phó Kình Hiên xoa gáy cô, nhẹ nhàng ấn cô vào trong lòng mình, thấp giọng nói: “Khóc đi, khóc xong rồi thì em phải kiên cường lên, ngẫm lại xem phải làm thế nào để báo thù cho ba mình” Thân thể Bạch Dương chợt cứng đờ lại, sau đấy lại khóc càng lớn hơn.. Phó Kình Hiên vừa nhẹ nhàng vỗ lưng trấn an cô vừa nhìn về phía Tống Bội Như: “Cô vừa nói lúc đó Bạch Viện đang cám ơn người ở đầu dây bên kia đã cho cô ta thuốc đúng không? Vậy cô có nghe thấy người đó là ai không?” Nghe được câu hỏi này của Phó Kình Hiên, Bạch Dương vội vàng hít sâu vài cái, cố ép mình phải tỉnh táo lại, sau đó cũng chui ra khỏi ngực anh, nhìn về phía Tống Bội Như. Tống Bội Như lắc lầu xin lỗi: “Cái này thì không, lúc ấy Bạch Viện cũng không gọi †ên của đối phương, chỉ dùng một chữ ngài để đại diện cho người đó mà thôi.” “Là Cố Việt Bân.” Bạch Dương cắn chặt môi, đột nhiên mở miệng nói. Phó Kình Hiên cúi đầu nhìn cô: “Em chắc chắn là vậy sao?” Bạch Dương gật đầu rất chắc chắn: “Sáu năm trước Thiên Thịnh xảy ra chuyện chính là vì Cố Việt Bân cố ý bày trò dụ ba tôi vào bẫy. Lúc ấy ba tôi muốn mua một mảnh đất, không biết Cố Việt Bân biết được từ đâu mà sau đó đã lôi kéo một người bạn tốt của ba tôi, để người bạn tốt kia cố ý tiết lộ với ông ấy rằng ở Thành Đông có một mảnh đất khá tốt.”