CHƯƠNG 1558 Giờ xem ra chỉ còn cách sau này nghĩ ra biện pháp có thể đưa Bạch Viện trở về được hay không mà thôi. Hay là tự mình đến nước M một chuyện? Ý nghĩ vừa lóe, Bạch Dương đã vội vàng mở di động ra rồi tra lại lịch trình của mình, cô định tìm một ngày đi một chuyến đến nước M. Chốc lát sau, Bạch Dương đã quyết định vào ngày cuối tháng. Khi đó Thiên Thịnh đã tiến vào kỳ kiểm kê hằng năm, tập đoàn sẽ không còn bận rộn nữa, cô sẽ có thời gian đi tìm Bạch Viện. Từ chỗ Bạch Viện mà truy ra, hẳn là có thể bắt được Cố Việt Bân đứng sau điều khiển. Bạch Dương hơi mông lung siết chặt lấy điện thoại di động, nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất rồi ngẩn người. Ngày hôm sau, Bạch Dương và Phó Kình Hiên lập tức lên máy bay về nước. Trên đường đi, Bạch Dương nóng lòng không yên, cứ thừ người ngơ ngác. Thậm chí còn suýt chút nữa đã đụng phải người đi đường ở sân bay rất nhiều lần. Nếu không phải Phó Kình Hiên kịp thời giữ chặt cô thì chỉ sợ cô đã ngã bị thương rồi. “Vẫn chưa thoát ra được sao?” Trong khoang hạng nhất, Phó Kình Hiên khép quyển tạp chí trong tay lại, nhìn người phụ nữ đang rầu rĩ ở bên cạnh. Người phụ nữ xoa xoa hai má, nói: “Sao mà thoát cho nổi. Ít nhất cũng phải mất vài ngày.” Nếu như ba cô thật sự tự sát thì có khi trong lòng cô sẽ không đến mức không thể chấp nhận nổi như vậy. Nhưng sự thật là ba cô bị người ta ủ mưu hãm hại, cho nên cô thật sự không thể bình tĩnh nhanh như thế. “Không nghĩ nhiều nữa.” Phó Kình Hiên nhẹ nhàng ôm lấy đầu cô rồi ấn lên vai mình. Cả người Bạch Dương căng thẳng: “Anh làm cái gì thế hả?” “Ngủ một giấc đi, em xem quầng thâm của em kìa, còn cả bọng mắt của em nữa, hôm qua không nghỉ ngơi tử tế đúng không?” Phó Kình Hiên nhìn hai mắt sưng lên của cô rồi nói. Bạch Dương sờ sờ mí mắt rất đẫy thịt của mình, bỗng chốc không còn gì để nói. Quả thật là tối hôm qua cô gần như cả đêm không ngủ, cứ nhắm mắt lại là trong đầu đều là cảnh ba nhảy lầu tự sát. Cảnh tượng ba nhảy lầu tự sát năm đó đã khiến cho cô gặp ác mộng suốt một thời gian dài, mà cũng phải mất một khoảng thời gian rất dài thì cô mới có thể chấp nhận được. Nhưng bây giờ trái tim của cô lại sụp đổ một lần nữa. “Được rồi, ngủ một lát đi, cho em mượn vai tôi đấy.” Phó Kình Hiên lại nói một lần nữa. Bạch Dương nhìn ánh mắt ân cần của Phó Kình Hiên rồi lại nhìn bả vai của anh, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy: “Cảm ơn.” Dứt lời, cô liền nhắm mắt lại rồi dựa vào. Kỳ lạ là sau khi dựa vào không lâu, cô lập †ức cảm giác cơn buồn ngủ ập tới, những lo lắng hoang mang trong lòng cũng tan biến đi mất. Có phải là vì cô đang ở bên cạnh anh không? Bạch Dương giương mắt nhìn sườn mặt nghiêm túc của người đàn ông rồi nói: ‘Phó Kình Hiên.”