CHƯƠNG 1564 Bạch Dương bất đắc dĩ lắc đầu: “Thế thì tùy anh vậy, suy cho cùng người mệt là anh ma. Phó Kình Hiên ừm một tiếng. Bạch Dương lắc đầu, không để ý tới anh nữa, yên lặng lái xe. Một tiếng đồng hồ sau, đã tới Vịnh Tiên Thủy. Bạch Dương đỗ xe ở vị trí đỗ xe bên đường. Trợ lý Trương lái Maybach theo phía sau cũng dừng đỗ sát đó. Bạch Dương cởi dây an toàn, nhìn sang người đàn ông cũng đang cởi dây an toàn ra: “Vậy tôi lên trước đây, anh cũng về đi, đi đường cẩn thận.” “Anh biết rồi.” Phó Kình Hiên gật đầu. Sau khi hai người xuống xe, Bạch Dương nhìn anh một lúc, bờ môi đỏ hơi hé: “Tạm biệt.” “Tạm biệt.” Phó Kình Hiên đáp lại một câu. Bạch Dương đeo túi xách quay người đi vào tòa nhà. Phó Kình Hiên vẫn luôn dõi theo cô. Cho dù cô đi vào rồi, anh vẫn chưa định thu hồi tầm mắt, cất bước rời đi. Trợ lý Trương mở cửa xe bước xuống, đứng đằng sau Phó Kình Hiên: “Tổng giám đốc Phó, có phải giữa anh và cô Bạch đã có tiến triển rồi không?” “Hửm?”” Phó Kình Hiên nhướng mày: “Nghĩa là sao?” Trợ lý Trương khẽ ho một tiếng: “Ờm… tôi thấy hình như bầu không khí giữa anh và cô Bạch càng thêm hòa hợp càng thêm thân mật hơn. Cô Bạch cũng không kháng cự anh lắm, cũng không từ chối hành động tiếp xúc thể xác của anh đối với cô ấy. Cho nên tôi đoán rằng, có phải hai người sắp quay lại với nhau rồi không?” Phó Kình Hiên cong khóe môi: “Cậu quan sát cũng kĩ càng thật đấy. Cậu nói đúng, đúng là giữa tôi và Bạch Dương có chút tiến triển. Cô ấy đã biết chúng tôi yêu nhau lần nữa, cho nên cô ấy mới không từ chối sự tiếp cận của tôi. Còn về việc quay lại với nhau thì chắc vẫn phải một thời gian nữa.” “Vì sao ạ?” Trợ lý Trương khó hiểu. Nếu như đã yêu nhau rồi, vậy ở bên nhau chẳng phải là chuyện rất tự nhiên à? Vì sao vẫn còn trì hoãn? Dường như Phó Kình Hiên cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu lên nhìn một tầng nào đó của tòa nhà trước mặt. Nhìn thấy Bạch Dương xuất hiện ở ban công, độ cong nơi khóe môi anh càng rõ ràng hơn, đồng thời còn giơ tay phải lên vẫy tay với cô. Vốn dĩ Bạch Dương chỉ định nhìn xem rốt cuộc anh đã đi hay chưa thôi. Không ngờ rằng lúc nhìn xuống lại thấy anh vẫn chưa đi, vẫn còn đứng yên tại chỗ đó, thậm chí còn nhìn thấy cô, làm cô không khỏi sững sờ, vài giây sau mới phản ứng lại được, cũng vô thức giơ tay lên vẫy vẫy với anh. Trợ lý Trương nhìn hai người, đôi mắt đằng sau kính liếc mắt lườm một cái. Hai người này quá trời quá đất thật đấy.