Chương 1567 “Vậy à?” Bạch Dương nâng cằm lên, sau khi nhận tài liệu thì xem xét thử. Sau khi xem xong, cô trả lại: “Được, tôi cũng đã nắm được cụ thể rồi, cô giúp tôi sắp xếp lại ý kiến hoặc phản hồi về việc dùng thử kỹ thuật về nguồn năng lượng mới của những người ở dưới một chút, sau khi sắp xếp xong thì giao lại cho tôi.” “Dạ.” Thư ký Đồng cầm lại tài liệu rồi sau đó đi ra. Đến trưa trước khi tan việc, cô ta mang tài liệu đã sắp xếp xong đến cho Bạch Dương. Bạch Dương cất vào trong túi văn kiện rồi xách túi lên, lái xe ra khỏi Thiên Thịnh chạy đến bệnh viện, định đến bệnh viện lấy thuốc rồi đến tập đoàn Phó Thị sau. Dù sao hai giờ chiều mới họp. Bước vào bệnh viện Đệ Nhất, Bạch Dương đi thẳng đến phòng làm việc của Lâm Diệc Hàng. Lúc này Lâm Diệc Hàng đang ngồi sau bàn làm việc, cúi đầu viết cái gì đó trên tập bệnh án, vô cùng chăm chú. Bạch Dương đứng ở cửa ra vào, giơ tay gõ cửa. Lâm Diệc Hàng nghe thấy tiếng động nên dừng cây bút máy trong tay lại, ngẩng đầu nhìn thì thấy cô, nở nụ cười: “Cứ đi thẳng vào là được rồi.” “Vậy tôi không khách sáo đâu.” Bạch Dương thả tay xuống, nhấc chân đi vào. Lâm Diệc Hàng đóng nắp bút máy lại: “Tới sớm vậy rồi có ăn cơm chưa?” “Có ăn chút đồ trên xe rồi.” “Vậy tôi mời cô ăn cơm, mùi vị thức ăn ở căn tin bệnh viện cũng khá ngon đấy.” Nói xong, Lâm Diệc Hàng kéo ngăn tủ ra, lấy một cái thẻ ăn màu trắng ở trong đó ra rồi vẫy vẫy hai cái. Bạch Dương phất tay từ chối: “Không được đâu, bây giờ tôi không đói, với lại lát nữa †ôi còn phải đi họp, nếu ăn cơm thì không kịp thời gian, cho nên anh vẫn cứ dẫn tôi đi lấy thuốc thôi.” Nghe cô nói vậy, Lâm Diệc Hàng cũng đành thôi. Anh ta bỏ thẻ ăn vào túi áo blouse trắng của mình xong bèn đứng lên: “Được rồi, tôi dẫn cô đến khoa phụ sản trước, cô cần phải kiểm tra một chút mới biết được cụ thể là đã hồi phục được đến đâu, đổi liệu trình nào.” “Ừ” Bạch Dương lên tiếng. Hai người sóng vai nhau đi đến khoa phụ sản. Trên đường đi, Bạch Dương nhớ tới cái gì đó bèn căn môi dưới hỏi: ‘Bác sĩ Lâm, anh cũng biết thôi miên cho nên tôi muốn hỏi, thôi miên thật sự có thể ảnh hưởng đến trí nhớ của một người hay sao?” “Sao tự nhiên cô lại hỏi cái này vậy?” Lâm Diệc Hàng quay đầu nhìn cô. Bạch Dương chớp chớp mắt, cũng không giấu giếm: “Hôm qua Phó Kình Hiên nói với tôi rằng năm đó cũng không phải anh ấy không phát hiện Cố Tử Yên giả mạo tôi, anh ấy có phát hiện, hơn nữa còn muốn thẳng thừng vạch trần Cố Tử Yên, nhưng còn chưa kịp thì đã bị người ta thôi miên rô, khiến anh ấy quên mất mình đã biết Cố Tử Yên không phải tôi, hơn nữa thôi miên còn tiếp tục ảnh hưởng anh ấy tới sáu năm, làm cho trong sáu năm này, anh ấy không thể phát hiện ra rằng tôi chính là người anh ấy muốn tìm thêm lần nữa.” Lâm Diệc Hàng giật mình đẩy kính mắt một cái: “Tôi hiểu ý của cô rồi, cô muốn biết những lời Phó Kình Hiên nói là thật hay giả đúng không?” Bạch Dương “ừ” một tiếng: “Đúng vậy. Ý của tôi chính là như thế. Những điều anh ấy nói thật sự khiến người ta rất ngạc nhiên, cũng quá mức kỳ diệu, cho nên tôi bỗng thấy không tin được. Vừa hay anh lại biết thôi miên, vì vậy hẳn là anh sẽ biết rốt cuộc những gì anh ấy nói là thật hay là giả.” “Cô nói không sai, quả thật là tôi biết rất ro. “Vậy…