Chương 1582 “Anh không đứng mãi.” Phó Kình Hiên lắc đầu, đặt chiếc túi nhỏ trong tay xuống, cởi áo khoác trên người ra. “Anh không đứng mãi, vậy anh làm gì?” Bạch Dương cầm tấm chân cô thường hay đắp khi xem phim trên sofa vứt lên người anh: “Khoác lên đi! Không lạnh à?” Tuy sắc mặt cô hơi khó coi, nhưng sự quan †âm trong mắt cô lại là thật. Phó Kình Hiên thấy cô lo cho mình như vậy bèn mỉm cười cầm lấy chăn khoác lên cho mình, lúc này mới trả lời cô: “Anh đi mua đồ cho em.” “Mua đồ á?” Bạch Dương sững sờ: “Anh mua gì cho tôi?” Cô nhìn sang chiếc túi nhỏ anh vừa đặt xuống: “Là cái này à?” “Ừm.” Phó Kình Hiên gật đầu, cầm túi lên đưa cho cô: “Nhìn xem có thích không, anh cố ý đi mua đấy, lái xe rất xa, tìm mấy cửa hàng mới tìm được.” Bạch Dương nhận lấy chiếc túi: “Rốt cuộc là thứ gì mà anh phải đội tuyết lớn như vậy để đi mua cho tôi?” “Không phải em nói em thích tuyết sao?” Phó Kình Hiên nhìn cô: “Ngắm tuyết ở bên ngoài sẽ lạnh lắm, cho nên anh mua cái này, có thể để em ngắm mọi lúc, hơn nữa còn là tuyết không tan, như vậy cho dù là mùa hè em cũng có thể ngắm tuyết.” “Tuyết… Bạch Dương cúi đầu, sững sờ nhìn cái túi cầm trong tay. Ở bên trong lại là tuyết sao? Thấy Bạch Dương thất thần, Phó Kình Hiên vội vàng thúc giục: ‘Mau mở ra xem đi.” Bờ môi đỏ của Bạch Dương mấp máy, ừm một tiếng rồi mở túi ra. Sau khi mở ra, bên trong còn có một cái hộp nữa. Bạch Dương đặt túi xuống, cầm chiếc hộp trong tay. Chiếc hộp không lớn lắm, cũng khoảng †ầm một bàn tay, nhưng rất cao, cũng khoảng mười cm, hơn nữa còn hơi nặng. Bạch Dương hít sâu một hơi, mở hộp ra dưới ánh mắt cổ vũ của Phó Kình Hiên, một quả cầu pha lê trong suốt lóng lánh bỗng xuất hiện trước mắt. Bạch Dương trừng to mắt, lấy quả cầu pha lê bên trong hộp ra, sau đó nhìn thấy thứ †rong quả cầu pha lê đang bơi lượn, chính là tuyết mà Phó Kình Hiên nói. Tuyết bên trong có mấy chục bông lớn nhỏ, chuyển động theo quả cầu pha lê, bông tuyết bay lượn trong quả cầu, nhìn thực sự giống tuyết rơi, vô cùng đẹp, hơn nữa còn có cảm giác giống trong truyện cổ tích hơn cả tuyết thật. Chả trách Phó Kình Hiên lại nói có cái này rồi, cô có thể ngắm tuyết bất cứ lúc nào, cho dù là mùa đông hay mùa hè. Bởi vì bên trong quả cầu pha lê có tuyết không thể tan được. Bạch Dương cầm quả cầu pha lê, không biết tại sao lại cảm thấy quả cầu này rất nặng, trong lòng cũng phức tạp khó tả. Cô cau chiếc mũi chua xót, kiềm chế lại vành mắt nóng rực nhìn người đàn ông: “Đi mua cái này trong trời đổ tuyết lớn như vậy, Phó Kình Hiên, có phải anh điên rồi không?”