Chương 1587 Trước đây toàn là liên lạc với anh ta vào lúc nửa đêm, bảo anh ta làm này làm kia thì cũng thôi đi. Bây giờ lại tiến hóa thành đến cả sáng sớm luôn, trời còn chưa sáng đã bắt đầu tra tấn anh ta rồi. Tổng giám đốc Phó đúng là ma quỷ. “Tám giờ anh mang một bộ quần áo và bữa sáng tới Vịnh Tiên Thủy cho tôi.” Phó Kình Hiên nhìn đồng hồ, nói nhàn nhạt. Trợ lý Trương: “Vịnh Tiên Thủy?” Phó Kình Hiên ừm một tiếng: “Đừng đến muộn.” Dứt lời, anh liền cúp máy. Đầu bên kia điện thoại, Trợ lý Trương ngồi trên giường một lúc lâu mới hoàn hồn lại, giật mình kêu lên: “Không phải chứ? Tối hôm qua tổng giám đốc Phó ở lại qua đêm nhà cô Bạch sao, vậy không phải hai người ở bên nhau rồi đó chứ?” Nếu thực sự như vậy thì đúng là chuyện tốt. Trợ lý Trương vén chăn lên, xuống giường vội vàng thu dọn đồ đạc rồi làm việc. Một tiếng đồng hồ sau, anh ta tới Vịnh Tiên Thủy. Phó Kình Hiên mặc áo choàng tắm đi ra mở cửa. Nhìn thấy Phó Kình Hiên ăn mặc như vậy, trợ lý Trương sững sờ, sau đó thực sự không nhịn được nữa, phụt cười thành tiếng: “Tổng giám đốc Phó anh đây à…” Sắc mặt Phó Kình Hiên đột nhiên trầm xuống, toàn thân tràn ngập hơi thở lạnh lão, ánh mắt nhìn anh ta như nhìn người chết: “Buồn cười lắm à?” “Không buồn cười, không buồn cười chút nào cả!” Trợ lý Trương biết anh tức giận rồi, vội vàng nín cười đứng thẳng người dậy, nghiêm túc lắc đầu trả lời. Mắt Phó Kình Hiên híp lại đầy nguy hiểm: “Còn để tôi thấy cậu cười nữa thì cậu cứ tới châu Phi làm việc đi.” Nói xong, anh giật lấy hai cái túi trợ lý Trương đang xách, quay người đi vào nhà. Anh biết trang phục của mình rất buồn cười, nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều được cười. Ngoài Bạch Dương ra, người khác dám cười anh thì đừng trách anh không khách Sáo. Ngoài cửa, nghe thấy muốn điều mình tới châu Phi làm việc, trợ lý Trương bị dọa cho vội vàng đuổi theo, đi theo đằng sau Phó Kình Hiên xin lỗi: “Xin lỗi tổng giám đốc Phó, tôi biết sai rồi, sau này tôi không dám nữa đâu.” “Nhỏ giọng chút!” Phó Kình Hiên khựng chân lại, quay đầu quát anh ta một tiếng. Trợ lý Trương lập tức ý thức được điều gì đó, nhìn cửa phòng Bạch Dương một cái rồi vội vàng gật đầu, đè thấp giọng nói: “Xin lỗi tổng giám đốc Phó, tôi câm miệng đây!” Lúc này Phó Kình Hiên mới thu mắt lại, tiếp tục đi về phía trước, đi tới trước sofa xong liền đặt cái túi đựng bữa sáng lên trên bàn trà, sau đó xách một cái túi khác đựng quần áo đi vào phòng tắm. Chẳng mấy chốc anh đã thay xong quần áo đi ra, một bộ vest thủ công sang trọng bậc nhất, lập tức khiến anh trở lại dáng vẻ của một tổng giám đốc bá đạo tinh anh. Anh ném cái túi đựng quần áo tối qua cho trợ lý Trương: “Đi thôi.” “Tổng giám đốc Phó, không đợi cô Bạch đi ra rồi ăn sáng cùng cô Bạch sao ạ?” Trợ lý Trương chỉ vào phòng ngủ của Bạch Dương. Phó Kình Hiên lắc đầu: “Thôi, ban nãy tôi nhận một cuộc gọi ở phòng tắm, có một cuộc họp rất quan trọng sắp mở rồi, cho nên không đợi cô ấy nữa. Hơn nữa hôm nay là cuối tuần, để cô ấy nghỉ ngơi thêm một lát.”