Chương 1592 “Chắc là có chuyện gấp gì đó ha?” “Tôi thấy không phải đâu, trông lại giống chuyện vui ấy?” “Là sao?” Thư ký bảo là chuyện vui cầm ly cà phê lên khuấy, trên mặt là biểu cảm cao thâm khó dò: “Lẽ nào vừa nãy mọi người không để ý thấy biểu cảm của tổng giám đốc Phó sao? Gấp gáp, kích động, vui mừng, đó rõ ràng là biểu cảm đi gặp người trong lòng mới có. Tóm lại là mỗi ngày bạn trai tôi gặp tôi thì đều là như vậy. Cho nên tôi đoán, chắc chắn tổng giám đốc Phó đang đi gặp người mình thích.” “Người mình thích? Ai chứ?” Có người tò mò: “Không phải trước đây tổng giám đốc Phó thích cái người nhà họ Cố sao? Bây giờ mới đó đã thích người khác rồi ư?” “Ấy, hơi lăng nhăng đấy nhá.” Phó Kình Hiên không biết mình nghỉ sớm khiến thư ký và đám trợ lý của mình bắt đầu thảo luận. Anh lái xe tới thẳng Vịnh Tiên Thủy, trên đường còn gọi một cuộc cho Bạch Dương. Bạch Dương đang ngồi trước bàn trang điểm tự trang điểm, nghe thấy điện thoại đổ chuông thì lấy ra nhìn, nhìn thấy là Phó Kình Hiên gọi tới, trên mặt vô thức xuất hiện nụ cười: “Alo.” “Chuẩn bị xong chưa? Anh tới đón em đây.” Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói trầm thấp dễ nghe của người đàn ông. Bạch Dương kẹp điện thoại trên vai, để trống hai tay kẻ mắt cho mình: “Chuẩn bị sắp xong rồi, anh tới đi” Cô trang điểm rồi thay bộ đồ là xong, cùng lắm là mười mấy phút. Phó Kình Hiên ừm một tiếng: “Được, anh sẽ tới nhanh thôi, tới lúc đó nhắn tin cho em. “Được.” Bạch Dương đáp. Cúp máy, cô để điện thoại trước gương, tăng nhanh tốc độ trang điểm, chẳng mấy chốc mà đã xong. Cô nhìn bản thân trang điểm tinh tế trong gương, nở một nụ cười. Rất nhanh đã hoàn toàn không nhìn ra được chút tiều tụy nào. Bạch Dương hài lòng đứng dậy đi tìm quần áo. Đợi cô thay đồ xong đi ra từ trong phòng, đúng lúc tin nhắn của Phó Kình Hiên được gửi tới. Z-H: Anh đang ở dưới lầu nhà em rồi. Bạch Dương thấy tin nhắn này, bèn nhấc chân đi về phía ban công phòng khách rồi đứng ở ban công nhìn xuống. Sau đó cô nhìn thấy chiếc Maybach quen thuộc đang đậu ở ven đường, trông vô cùng sang trọng và phóng khoáng. Phó Kình Hiên không ngồi trên xe mà tựa người vào cửa xe chỗ ghế lái, đang cúi đầu bấm điện thoại. Dường như nhận ra điều gì đó, đột nhiên Phó Kình Hiên buông điện thoại xuống rồi ngẩng đầu, sau đó lập tức đối diện với ánh mắt của Bạch Dương. Phó Kình Hiên hơi bất ngờ nhướng mày, sau đó giơ tay vẫy với cô. Bạch Dương không ngờ anh lại phát hiện ra mình, cô sững sờ một lát rồi cũng giơ tay vẫy lại. “Mau xuống đây đi.” Phó Kình Hiên mở miệng hô. Bạch Dương gật đầu: ‘Xuống liền đây.” Nói xong, cô xoay người rời khỏi ban công. Năm phút sau, cô cầm túi xách, mang giày cao gót đi tới trước mặt Phó Kình Hiên.