Chương 1594 Vành tai Bạch Dương đỏ lên, liếc Phó Kình Hiên một cái rồi nói với bà cụ: “Bởi vì lý do công việc nên bình thường cháu cố ý trang điểm mạnh mẽ để bản thân trông uy nghiêm hơn, có thể uy hiếp được nhân viên phía dưới. Nhưng hôm nay thì không cần, hôm nay đến gặp bà nội, vậy nên cháu đổi sang kiểu dịu dàng hơn một chút.” “Hóa ra là vậy, kiểu trang điểm này rất tốt, nếu bà còn trẻ, bà cũng muốn cháu trang điểm cho bà một lần.” Bà cụ nắm lấy tay cô, thân thiết nói. Phó Kình Hiên nhìn bà cụ Phó: “Bà nội, trời lạnh như vậy, bà và má Phùng ra ngoài làm gì chứ?” “Đúng vậy đó bà nội.” Bạch Dương cũng gật đầu. Má Phùng trả lời giúp bà cụ: “Bà chủ từ chỗ bảo vệ dưới chân núi mà biết được cậu cả và mợ… và cô Bạch đã đến, cho nên đặc biệt bảo tôi đỡ ra cổng đón. Bà chủ muốn nhìn thấy hai người đầu tiên.” Phó Kình Hiên không đồng ý nhíu mày: “Dù là như vậy nhưng sau này bà nội đừng nên ra ngoài nữa, lỡ bị té ngã thì sao?” Lớn tuổi như vậy rồi, nếu bị té ngã thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Bạch Dương cũng vội tán thành: “Phó Kình Hiên nói đúng đấy ạ, hôm nay trời lạnh như vậy, tối qua còn có tuyết rơi, mặt đường trơn trượt nên rất dễ xảy ra chuyện. Má Phùng, sau này đừng chiều theo bà nội nữa. Cô nhìn về phía má Phùng bên cạnh bà cụ. Má Phùng liên tục gật đầu: “Tôi biết rồi cô Bạch, sau này tôi sẽ khuyên bà chủ.” “Vậy là được rồi.” Bạch Dương nở nụ cười. Thấy hai tiểu bối ngăn mình ra cửa, bà cụ chẳng những không tức giận, ngược lại còn vui vẻ cười nói: “Tiểu Phùng, bà xem Kình Hiên và Dương Dương một xướng một họa kìa, trông giống chồng tung vợ hứng không?” Nghe vậy, má Phùng cũng che môi nở nụ cười: “Giống ạ, sao mà không giống được chứ, nói bây giờ bọn họ là cặp vợ chồng mới cưới cũng không quá đáng đâu.” Nghe hai bà cụ nói chuyện cười đùa, Phó Kình Hiên nhướng mày, không nói gì. Bà nội và má Phùng nói anh và Bạch Dương là vợ chồng, sao anh phải mở miệng làm gì chứ? Mở miệng bác bỏ chắc? Không có chuyện đó đâu! Bạch Dương không biết Phó Kình Hiên đang nghĩ gì, cô xấu hổ nhìn bà cụ Phó và má Phùng: “Bà nội, má Phùng, hai người đừng chọc cháu nữa.” Cô và Phó Kình Hiên là vợ chồng cũ nhưng lại bị người ta cưỡng ép nói thành vợ chồng, chuyện này thật khiến người ta cảm thấy lúng túng mà. Bà cụ nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Bạch Dương, cũng biết cô không được tự nhiên, bèn cười xua tay: “Xin lỗi nhé Dương Dương, bà nội chỉ đùa một chút thôi, cháu đừng tức giận.” “Đương nhiên là không ạ.” Bạch Dương lắc đầu. Phó Kình Hiên nhìn đồng hồ: “Được rồi, đừng đứng ở đây nữa, chúng ta vào thôi.” “Đúng đúng đúng, Kình Hiên nhắc mới nhớ, chúng ta vào thôi, chắc Dương Dương cũng đói bụng rồi nhỉ?” Bà cụ hỏi. Bạch Dương mỉm cười đáp lại: “Vẫn ổn ạ, không đói lắm.”