Chương 1604 Ha! Đừng tưởng bà già này không biết, cái thằng oắt này chỉ đang muốn gạt Bạch Dương về nghỉ ngơi sớm chút thôi, cho nên mới cố ý lấy bà ra làm cớ đây mà. Bỏ đi, đều là nợ của con cháu cả, nể tình đứa cháu một lòng theo đuổi vợ, bà già này cũng giúp đỡ một chút vậy. Nghĩ đến đây, bà cụ mới quay đầu lại, sau đó mệt mỏi chống tay lên trán: “Tiểu Phùng à, giờ là mấy giờ rồi?” “Giờ đã mười giờ rồi bà chủ ạ.” Má Phùng liếc nhìn đồng hồ rồi nói. Bà cụ giả bộ ngạc nhiên đứng dậy: ‘Mười giờ á? Đã muộn như vậy rồi sao? Tiểu Phùng, có phải sắp tới giờ tôi phải uống thuốc rồi không?” Bà ấy vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu với má Phùng. Má Phùng đã ở bên cạnh hầu hạ bà ấy mấy chục năm trời, đương nhiên là hiểu ngay mấy ký hiệu tinh tế này. Má Phùng nghiêng mặt hơi cúi xuống nhịn cười, rồi lại tiến lên đỡ lấy bà cụ: “Đúng vậy đó bà, bác sĩ đã dặn mười giờ tối mỗi ngày đều phải cho bà uống thuốc, vậy nên chúng ta trở về phòng trước thôi, uống thuốc kia xong sẽ nhanh chóng buồn ngủ, phải đi nằm sớm.” “Nói phải, vậy chúng ta về phòng trước đi” Bà cụ gật đầu, sau đó nhìn sang Bạch Dương, lại thở dài một hơi: “Dương Dương à, bà nội phải về phòng uống thuốc đây, cháu nghe Kình Hiên, mau chóng về phòng nghỉ ngơi đi nhé.” Khóe miệng Bạch Dương run rẩy, cô chẳng biết thừa bà cụ về phòng lúc này đâu phải để uống thuốc thật, uống thuốc chỉ là cái cớ để bà ấy rời khỏi đây thôi. Bà cụ làm như vậy chỉ vì muốn tác thành cho Phó Kình Hiên, để cô sớm về phòng nghỉ ngơi. Vả lại cô còn cảm nhận được, rằng tối nay bà cụ cứ luôn tìm cách mai mối cho cô với Phó Kình Hiên. Hồi trước rõ ràng bà đã nói sẽ không tác hợp cho cô và Phó Kình Hiên nữa, giờ lại đột nhiên có ý nghĩ này. Có khi bà cụ đã nhìn ra được cô cũng có cảm tình với Phó Kình Hiên rồi cũng nên? Quả nhiên tất cả mọi người đều nhận ra cô lại một lần nữa yêu Phó Kình Hiên, chỉ có mình cô là không phát hiện ra thôi, phải để Bội Như nhắc nhở mới vỡ lẽ. Bạch Dương thầm cười khổ trong lòng, ngoài mặt thì vẫn tươi cười, nói: “Vâng, cháu biết rồi thưa bà nội, bà mau về phòng nghỉ trước đi ạ” “Bà biết rồi. Được rồi, bà đi trước đây, lát nữa sẽ có người đưa cháu về phòng.” Nói xong, bà cụ quay sang nhìn má Phùng. Người kia lập tức dìu bà rời khỏi chòi nghỉ mát. Chỉ còn lại Bạch Dương ở lại chòi nghỉ, mát. Chỉ còn lại Bạch Dương ở lại chòi nghỉ, cô cúi đầu nhìn điện thoại, màn hình điện thoại vẫn luôn hiển thị đang trong cuộc gọi, cô kinh ngạc há hốc miệng! Vậy mà vẫn chưa cúp máy? Cô cứ tưởng suốt khoảng thời gian cô nói chuyện riêng với bà nội, Phó Kình Hiên đã tắt máy rồi chứ. Bạch Dương căng thẳng áp điện thoại vào tai: “Phó Kình Hiên, anh còn đó không?” “Anh đây!” Phó Kình Hiên đáp. Anh trả lời rất nhanh, rõ ràng là anh vẫn luôn để điện thoại bên tai, chưa từng bỏ xuống, chứ nếu không làm sao anh có thể trả lời ngay khi vừa nghe cô hỏi như vậy. Bạch Dương mềm lòng, nói: “Xin lỗi, vừa nấy tôi có nói chuyện một lát với bà.”