Chương 1607 Phó Kình Hiên ghé vào tai cô, nhẹ nhàng nói hai chữ: “Đừng động!” Bạch Dương theo bản năng không động đậy nữa. Phó Kình Hiên siết chặt vòng tay thêm một chút, rồi trả lời câu hỏi vừa rồi của cô: “Anh biết em đang lo lắng điều gì, vậy nên Bạch Dương, anh sẽ không nói dối em, anh không biết sau này mình có thể yêu em cả đời không, câu trả lời đó thật sự rất giả dối, bây giờ cũng không phải tương lai, dù anh có trả lời thế nào em cũng không tin, cho nên anh chỉ có thể nói anh cũng không biết, nhưng anh có thể chắc chắn một điều rằng anh muốn sống cùng em đến hết đời, giống như ông bà anh vậy.” Phó Kình Hiên nhìn cô vô cùng chăm chú: “Ông bà anh lúc còn trẻ rất yêu nhau, về già vẫn yêu nhau như thế. Khi ông mất, bà thậm chí còn muốn đi theo, cuối cùng ông đã viết trong di chúc, muốn bà sống tốt nên bà đã nhịn đau khổ mà một mình sống tiếp. Nhưng anh biết lúc nào bà cũng nghĩ về ông, cho nên Bạch Dương, tình yêu tuổi già là có thật, tại sao chúng ta không cùng nhau thử một lần? Có lẽ kết quả cũng giống như ông bà anh.” Đây là câu trả lời anh dành cho Bạch Dương. Thay vì trả lời bằng câu nói đầu môi rằng anh sẽ yêu cô cả đời, thì anh càng muốn dùng cả đời để chứng minh sự chân thành của mình. Nhìn thấy sự trông đợi trong mắt người đàn ông, Bạch Dương hơi cảm động. Những gì anh nói đều đúng, thay vì nghe anh nói sẽ yêu cô cả đời, không bằng tự mình trải nghiệm xem anh có thực sự làm được không. Có lẽ cuối cùng, anh sẽ thực sự làm được. Nhưng… Bạch Dương cắn môi dưới: “Được, vậy chúng ta thử xem, nhưng Phó Kình Hiên, anh có thể đảm bảo sau khi chúng ta ở bên nhau, anh đừng để bị thôi miên nữa được không?” Cô nhìn anh, hốc mắt đã đỏ hoe. Bi kịch giữa họ bắt đầu từ khoảnh khắc anh bị thôi miên. Sau khi bị thôi miên, anh quên mất bản thân đã phát hiện Cố Tử Yên không phải cô, sâu thẳm trong ý thức, anh tin chắc rằng Cố Tử Yên chính là Phong Diệp nên đã không nhận ra cô trong suốt sáu năm chung sống. Vì nên, nếu chuyện này xảy ra một lần nữa, cô thật sự sẽ suy sụp mất. Cô thà rằng anh không yêu cô, còn hơn là giả vờ yêu cô. “Anh làm được!” Phó Kình Hiên gật đầu khẳng định: “Tiền đề để chống lại thuật thôi miên là sức mạnh tinh thần đủ mạnh. Hiện tại, sức mạnh tinh thần của anh đã rất mạnh, sư huynh của Lâm Diệc Hàng là nhà thôi miên hàng đầu thế giới, bây giờ anh ấy cũng không thể thôi miên anh được.” Bởi vì đã bị thôi miên một lần, lân này kéo dài suốt sáu năm, cho nên sau khi tỉnh lại, anh đã miễn nhiễm với thôi miên. Chính Thời Trạch đã nói vậy. Có thể thấy Phó Kình Hiên không nói dối, Bạch Dương trong lòng cảm thấy an tâm hơn nhiều. Chỉ cần không bị thôi miên, trái tim của anh đối cô hoàn toàn nằm trong sự khống chế của anh, chứ không phải bị người khác khống chế để yêu một ai khác. Nói như vậy, cô cũng sẽ không phải lo lắng về việc phải trải qua những việc đã diễn ra trong sáu năm qua. “Vậy thì tốt rồi.” Bạch Dương gật đầu.