Sau khi Cố Tử Yên lên xe, anh mới quay lại đón Vu Y Cơ.
Vu Y Cơ lên xe xong thì bảo: “Tử Yên, cháu thấy Kình Hiên chăm sóc cháu ghê chưa.
Đưa cháu lên xe trước rồi mới quay lại đón người mẹ này.
Ôi đúng là thiên vị mà, đến khi hai đứa kết hôn chắc trong mắt nó không có bác luôn mất.”
Ý cười trên môi Cố Tử Yên càng lúc càng rõ, cô ta sợ Vu Y Cơ lại trêu chọc mình nên đổi chủ đề, quay sang hỏi Phó Kình Hiên: “Đây là xe của trợ lý Trương đúng không anh?”
“Ừ.” Phó Kình Hiên đảo mắt, trầm giọng trả lời: “Trợ lý Trương mang xe anh tới cửa hàng S bảo dưỡng rồi.”
“Bảo sao anh lại đi xe anh ấy tới đón em và bác gái.”
Lúc này Vu Y Cơ cũng nói xen vào: “Mẹ nghe Tử Yên nói hôm nay con bàn chuyện hợp tác với đối tác ở sơn trang Hồng Mai, còn mang đồ ăn truyền thống ở đó về cho Tử Yên.
Con mua mấy hộp vậy? Cho mẹ thử miếng đi.”
Lúc đó Phó Kình Hiên muốn xác nhận người ở trong phòng bao của sếp Lương có phải Bạch Dương không, sau đó anh cùng cô rời khỏi sơn trang luôn.
Vì thế anh đã quên mất chuyện mua đồ ăn này.
Phó Kình Hiên nói: “Con bận chuyện công việc quá nên quên mất, nhưng con có số điện thoại của sếp bọn họ, ngày mai con bảo họ gửi vài hộp về nhà cho.”
“Con nhìn con đi, thật là.” Vu Y Cơ quở trách: “Tử Yên ra ngoài mua sắm luôn nhớ đến con, mua cho con cái này cái kia, còn con có mỗi đồ ăn vặt thôi cũng quên mua cho người ta.”
Sau khi mắng xong, bà ta lại kéo tay Cố Tử Yên, cười híp mắt bảo: “Tử Yên, tối nay ở lại nhà bác ăn cơm đi.
Cháu mới hồi phục sức khoẻ, bác nấu canh bồi bổ cho cháu.”
Cố Tử Yên cười nhẹ: “Cảm ơn bác.”
Lúc này điện thoại trong túi Cố Tử Yên rung lên vài lần.
Cô ta mở ra xem, nhìn thấy nội dung tin nhắn và bức hình trong đó, nụ cười trên mặt cô ta cứng đờ.
“Sao thế Tử Yên?” Dường như nhìn ra sắc mặt Cố Tử Yên không tốt, mẹ Phó hỏi thăm một câu.
Cố Tử Yên lập tức cất điện thoại đi, dịu giọng đáp: “Không sao đâu ạ, mẹ cháu nhắn tin hỏi khi nào về, lát nữa cháu sẽ trả lời tin nhắn sau.”
Vu Y Cơ không nghi ngờ nhiều, quay sang nói chuyện với Phó Kình Hiên.
Sau khi chắc chắn Vu Y Cơ không nhìn về phía mình nữa, Cố Tử Yên mới lại lấy điện thoại ra đọc kỹ tin nhắn bạn thân gửi tới.
Hôm nay người bạn này của cô ta cũng đến sơn trang Hồng Mai chơi mạt chược, cô ấy nói đã nhìn thấy Phó Kình Hiên, vốn định chào hỏi nhưng lại thấy anh đuổi theo Bạch Dương ra ngoài, hai người đứng bên cạnh xe nói một chuyện lúc lâu.
Cố Tử Yên tắt tiếng, bấm vào đoạn video đó.
Cô ta thấy Phó Kình Hiên và Bạch Dương nói gì đó với nhau, tiếp đó anh bế Bạch Dương lên xe rồi ngồi lên xe cô sau đó lái đi.
Đoạn video chỉ mười giây ngắn ngủi nhưng Cố Tử Yên xem xong mà tay chân lạnh ngắt, siết chặt điện thoại.
Không phải hai người họ đã ly hôn rồi à?
Tại sao Phó Kình Hiên lại lên xe Bạch Dương? Lại còn nói dối cô ta?
Cố Tử Yên nhớ lại trong bữa tiệc tối hôm đó, Phó Kình Hiên nhìn thì như đứng về phía cô ta, nhưng Bạch Dương vừa lên tiếng anh đã đưa Azure Heart cho Bạch Dương để cô không mất mặt, còn có video ngày hôm nay… Cố Tử Yên cảm thấy hoảng sợ, cảm giác cho dù Phó Kình Hiên và Bạch Dương đã ly hôn nhưng Phó Kình Hiên vẫn không phải là của mình.
Chẳng lẽ đồ trộm về đã định sẵn không thể nằm trong tay cô sao?.