CHƯƠNG
Giờ phút này, trong lòng Cố Việt Bân cực kỳ căm hận.
Ông ta hận Bạch Dương, hận cô tại sao phải nói ra chân tướng bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp là của cô, cô lại không thể ngậm bồ hòn, nuốt xuống chuyện này sao?
Ông ta còn hận Phó Kình Hiên nữa. Ông †a hận anh tại sao không xử lý kín chuyện này, đương nhiên càng hận con bé Tử Yên chết tiệt kia hơn.
“Tổng giám đốc Phó.” Bạch Dương thấy Cố Việt Bân không nói được lời nào, nên không chú ý tới ông ta nữa, mà nhìn về phía Phó Kình Hiên trên vị trí chủ tọa: “Nếu chân tướng đã rõ ràng, vậy anh định xử lý chuyện này thế nào? Để Chủ tịch Cố tiếp tục giành được ghế hợp tác hay là…”
“Nếu chân tướng đã rõ ràng, tôi tuyên bố ghế hợp tác của Cố Việt Bân bị hủy bỏ, giao cho sếp Bạch. Các vị không có ý kiến gì chứ?” Phó Kình Hiên ngắt lời cô, ánh mắt nhìn lướt qua trên mặt mọi người.
Mọi người lắc đầu: “Chúng tôi đương nhiên không có ý kiến.”
Tạm thời không nói tới ghế của Cố Việt Bân vốn phải là của Bạch Dương.
Hơn nữa, bọn họ vừa xem qua bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp của Bạch Dương, quả thật không tệ.
“Chủ tịch Cố, ông thì sao? Ông có ý kiến gì không?” Phó Kình Hiên gọi tên Cố Việt Bân.
Vẻ mặt Cố Việt Bân vô cùng miễn cưỡng: “Đương nhiên không có.”
Ông ta có ý kiến thì có thể làm thế nào?
Phó Kình Hiên gật đầu, quay sang nhìn về phía trên mặt Bạch Dương: “Bọn họ đều không có ý kiến, bây giờ được chưa?”
“Được rồi.” Trong mắt Bạch Dương ánh lên chút vui sướng.
Cuối cùng, cuối cùng cô đã giành được ghế hợp tác.
Cô đã thắng trong cuộc đánh cược với Đoàn Hựu Đình rồi!
Bạch Dương kích động siết chặt hai nắm tay.
Phó Kình Hiên cảm nhận được sự vui mừng của cô, trong mắt cũng hiện lên ý cười nhưng rất nhanh đã biến mất. Anh hất cằm, vừa định nói gì đó, Bạch Dương lại đột nhiên nói: “Nhưng tổng giám đốc Phó, như vậy còn chưa đủ!”
Lời này làm ánh mắt mọi người sáng lên, lập tức có hứng thú.
Xem ra cô Bạch này còn là một người có tâm lớn, lấy lại tên của quy hoạch chiến lược doanh nghiệp và ghế hợp tác còn chưa đủ, còn muốn nhân cơ hội đòi thêm lợi ích khác.
Cố Việt Bân phẫn nộ hét lên: “Bạch Dương, cô đừng được voi đòi tiên!”
Bạch Dương thản nhiên liếc nhìn ông ta: “Sao lại nói là được voi đòi tiên? Bản thân tôi là người bị hại, tranh thủ quyền lợi cho mình thì có gì sai chứ? Ngược lại, Chủ tịch Gố là người gây hại chẳng những không xin lỗi, trái lại còn chỉ trích tôi, ông không cảm thấy quá đáng sao?”
“Cô… Cố Việt Bân tức giận trợn trừng mắt.
Bạch Dương mặc kệ ông ta, nhìn Phó Kình Hiên: “Tổng giám đốc Phó, tôi đã nộp bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp của mình lên, nhưng lại bị người ta đánh tráo ở tập đoàn Phó Thị của anh, anh làm ông chủ, dù sao cũng phải chịu trách nhiệm chứ? Nếu không, sau này mọi người còn ai dám tin tưởng Phó thị, ai dám đưa đồ đến Phó thị nữa?”
“Sếp Bạch nói rất đúng.” Có người gật đầu: “Tổng giám đốc Phó, anh quả thật nên chịu trách nhiệm chuyện này.”
Phó Kình Hiên ngồi thẳng người: “Nguyên nhân chủ yếu của chuyện này quả nằm bên phía Phó thị, tôi xin lỗi cô Bạch vì sự sơ suất của Phó thị.”