CHƯƠNG
Có cùng suy nghĩ như vậy không chỉ mỗi mình Bạch Dương mà mấy ông tổng còn lại cũng đang nghĩ vậy.
Dù sao mọi người đều thấy rõ hành động vừa rồi của Phó Kình Hiên.
Nếu như giữa Tổng giám đốc Phó và cô nhóc nhà họ Cố xảy ra vấn đề gì, thì họ cũng nên định nghĩa lại thái độ của họ đối với nhà họ Cố.
Hai tháng nay, từ sau khi nhà họ Cố leo lên bám được Tổng giám đốc Phó thì cũng trở nên kiêu ngạo hẳn, họ đều đã ngứa mắt với nhà họ Cố từ lâu, đương nhiên chỉ ước gì nhà họ Cố bị Tổng giám đốc Phó ghét bỏ.
“Xin lỗi, cuộc họp tạm ngừng một lát, tôi đi ra ngoài nghe một cuộc điện thoại.” Phó Kình Hiên không biết những người ngồi bên dưới đang nghĩ ngợi điều gì, anh cầm chiếc điện thoại vẫn đang đổ chuông đứng lên.
Anh biết, với cái xu thế này, nếu anh không nghe máy thì chắc chắn Tử Yên sẽ còn gọi tiếp.
Cho dù anh có tắt máy thì Tử Yên cũng sẽ gọi tới điện thoại của trợ lý Trương.
“Chúng tôi hiểu mà, chuyện công quan trọng, chuyện trong nhà cũng quan trọng, Tổng giám đốc Phó mau đi đi, đừng để vợ chưa cưới phải chờ lâu.” Mấy ông sếp Tổng bên dưới cười nói.
Phó Kình Hiên khẽ gật cằm, đi ra khỏi phòng họp.
Đương nhiên trợ lý Trương cũng đi theo ra ngoài.
Sau khi hai người đi, phòng họp lập tức trở nên náo nhiệt.
“Tổng giám đốc Phó thì đúng là thanh niên tuấn kiệt hiếm thấy, tiếc là ánh mắt nhìn phụ nữ không ổn, lại đi coi trọng con nhóc nhà họ Cố kia, mấy người nhìn cái kiểu con nhóc nhà họ Cố kia gọi điện thoại là biết ngay phiền phức lôi thôi cỡ nào, ở cạnh một đứa con gái như vậy thì sau này giám đốc Phó chắc chắn sẽ bị thiệt thòi thôi.”
“Còn không phải sao, trước kia tôi cũng có một cô bồ như vậy, không nghe điện thoại là y như rằng cứ gọi liên tục, đúng là phiền chết đi được.”
“Tổng giám đốc Bạch.” Đột nhiên, có một vị Tổng giám đốc nhìn về phía Bạch Dương.
Bạch Dương đang vừa uống trà vừa nghe mấy người họ bàn tán về Phó Kình Hiên và Cố Tử Yên, đang nghe rất hào hứng, không ngờ lại có người quay sang hỏi tới cô.
“Tổng giám đốc Trương, có chuyện gì sao?” Bạch Dương đặt chén trà xuống, lễ phép cười với vị Tổng giám đốc vừa gọi mình.
Tổng giám đốc Trương nói: ‘Bàn tướng mạo hay năng lực thì cô đều xuất sắc hơn con nhóc nhà họ Cố kia, Tổng giám đốc Phó lại đi ly hôn với cô rồi chọn con nhóc nhà họ Cố kia, thật đúng là không có số hưởng.”
Bạch Dương nhìn ông ta một lúc, lập tức hiểu ngay ông ta đang nghĩ gì trong bụng.
Người này là ghen tức một hậu bối như cô lại vượt qua tiền bối như ông ta, lấy được vị trí hợp tác, cho nên muốn gây xích mích giữa cô và Phó Kình Hiên cùng với Cố Tử Yên, làm tăng thêm ân oán giữa ba người họ.
Thật đúng là không biết xấu hổ.
Trong lòng Bạch Dương mắng vị Tổng giám đốc họ Trương này một lượt, ngoài mặt lại cười đáp: “Tổng giám đốc Trương nói đùa rồi, sếp Phó như thế sao có thể gọi là không có số hưởng chứ, anh ấy phải là rất có số hưởng mới đúng, dù sao anh ấy cũng tìm được tình yêu thật sự mà, hơn nữa chẳng phải bây giờ đang lưu hành cái kiểu nam thần toàn năng và cô nàng ngây ngô sao? Tổng giám đốc Phó lại cứ thích kiểu cái gì cũng không biết cái gì cũng ngây ngô mơ hồ như cô Cố vậy, còn tôi thì…”
Ý cười trên mặt Bạch Dương lại càng rõ hơn: “Vừa rồi Tổng giám đốc Trương cũng có nói, tướng mạo năng lực của tôi đều xuất sắc hơn cô Cố, vậy thì tôi cũng xin dày mặt tự nhận một câu nữ thần toàn năng, cho nên tôi cũng nên tìm một cậu trai trắng trẻo tương ứng với kiểu ngây ngô như cô Cố, cún con vừa trẻ tuổi lại biết nói ngọt dỗ dành người khác, cho nên tôi và Tổng giám đốc Phó ly hôn là chuyện tốt đối với cả hai chúng tôi, sau này Tổng giám đốc Trương chớ nên nói có số hưởng với không có số hưởng.”