CHƯƠNG
“Được” Bác sĩ cười đáp lại.
Bạch Dương đứng lên ra khỏi phòng khám bệnh.
“Bé cưng.” Bên ngoài, Lục Khởi nhìn thấy cô đi ra thì vội vàng nắm tay cô: “Khi nào phẫu thuật?”
“Hai ngày sau.” Bạch Dương trả lời.
Lục Khởi sờ cằm: “Hai ngày sau à, hai ngày sau cũng tốt, có thời gian giảm xóc, có thể điều chỉnh trạng thái tâm lí, bây giờ chúng ta trở về sao?”
“Về thôi.” Bạch Dương nhìn đồng hồ.
Hai người đi vào thang máy.
Bác sĩ đứng ở cửa nhìn bọn họ biến mất ở khúc cua hành lang thì đóng cửa lại, xoay người trở về bàn làm việc cầm điện thoại trên bàn gọi đi.
Dường như người bên kia luôn chờ điện thoại, điện thoại vừa được gọi đi thì đã được kết nối: “Thế nào?”
“Chủ nhiệm Lâm, nhiệm vụ hoàn thành, cô ấy đã ký giấy đồng ý phá thai.” Bác sĩ trả lời.
Lâm Diệc Hàng điều chỉnh dáng ngồi: “Tốt lắm, khi nào phẫu thuật?”
“Buổi chiều hai ngày sau.”
“Tôi biết rồi” Lâm Diệc Hàng nói xong thì cúp điện thoại, lại gọi cho Cố Tử Yên.
Lúc này Tử Yên đang ngồi trong phòng khám bệnh tâm lý, tuy rằng bác sĩ vẫn chưa tới, nhưng trong lòng cô ta vừa nôn nóng vừa lo lắng.
Cho dù Lâm Diệc Hàng nói cô ta không cần lo lắng, cô ta vẫn sợ hãi lát nữa mình sẽ bị lộ tẩy.
Bởi vì nếu Kình Hiên biết được cô ta vốn không rối loạn nhân cách phân liệt, chỉ lợi dụng rối loạn nhân cách phân liệt để đối phó Bạch Dương, dù Kình Hiên đang coi cô †a là người mình yêu cũng sẽ cắt đứt quan hệ với cô ta.
Cho nên, cô ta tuyệt đối không thể lộ tẩy.
Phó Kình Hiên cảm người phụ nữ bên cạnh lo lắng thì quay đầu nhìn cô ta: “Tử Yên, không sao chứ?”
Sắc mặt Tử Yên hơi trắng bệch, nhưng cô ta nghe anh hỏi thì vẫn miễn cưỡng nở nụ cười: “Em không sao, lần đầu tiên gặp bác sĩ tâm lý, cho nên không thoải mái lắm.
“Không sao, anh vẫn luôn ở bên cạnh em” Phó Kình Hiên sờ đầu cô ta.
“Kình Hiên, anh thật là tốt.” Tử Yên dịu dàng trả lời, trong lòng lại rất bực bội.
Nếu có thể, cô ta không muốn anh ở bên cạnh.
Bởi vì anh ở chỗ này, cô ta mới càng thêm sợ hãi đó được không?
Nhưng Tử Yên không dám thể hiện suy nghĩ này ra ngoài.
Lúc này điện thoại của cô ta vang lên.
Tử Yên nhìn thoáng qua, nhìn thấy Lâm Diệc Hàng gọi tới, ánh mắt tối đi, lập tức đứng lên: “Kình Hiên, mẹ em gọi điện thoại tới, em ra ngoài nghe điện thoại.”
“Ừ” Phó Kình Hiên cũng không nghỉ ngờ, hơi gật đầu: “Đi đi.”
Tử Yên cầm điện thoại mở cửa ra ngoài.
Cô ta không muốn có người nghe thấy nên đi ra xa mới nhận điện thoại: “Diệc Hàng, thế nào, thành công không?”