CHƯƠNG
Trong tình huống đó, Phó Kình Hiên và Bạch Dương lại xảy ra chuyện như vậy, rõ ràng chỉ có Phó Kình Hiên là người có lỗi, bởi vì Bạch Dương uống rượu say nên không thể làm gì với Phó Kình Hiên được, cho dù có muốn làm cái gì đó với Phó Kình Hiên đi nữa thì cái tên Phó Kình Hiên đó cũng là một thằng đàn ông to lớn, chẳng lẽ không cách nào ngăn cản lại được à?”
Vì vậy, rõ ràng ai là người có lỗi, vừa nhìn đã hiểu ngay.
Phó Kình Hiên phải chịu trách nhiệm với Bạch Dương, dựa vào cái gì mà Bạch Dương phải chịu trách nhiệm một mình cơ chứt Nghĩ đến đó, Trình Minh Viễn lạnh lùng gọi điện cho Phó Kình Hiên.
Vào lúc này, Phó Kình Hiên đang lái xe, đưa Gố Tử Yên trở về nhà.
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, anh bấm bluetooth bên tai nghe máy: “Ai vậy?”
“Là tôi!” Trình Minh Viễn lớn tiếng đáp lại.
Phó Kình Hiên cau mày: “Có chuyện gì vậy?”
Trình Minh Viễn đang định nói thì đột nhiên nghe thấy một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên từ bên cạnh: “Kình Hiên à, là ai vậy?”
“Kình Hiên, Cố Tử Yên đang ở bên cạnh anh à?” Sắc mặt Trình Minh Viễn âm trâm hỏi.
Ánh mắt Phó Kình Hiên liếc nhìn Cố Tử Yên bên ghế phó láy, thản nhiên ừ một tiếng.
“Vậy thì bỏ đi, một lát rồi hãy nói sau, khi nào Cố Tử Yên đi rồi thì anh gọi điện lại cho em.”
Lời vừa dứt, Trình Minh Viễn đã cúp điện thoại.
Phó Kình Hiên nheo mắt.
Trình Minh Viễn gọi tới đột ngột như vậy, rõ ràng là cậu ta có chuyện quan trọng muốn nói với anh, nhưng lại cố tình muốn tránh mặt Cố Tử Yên.
Xem ra chuyện muốn nói với anh chắc không phải về mấy chuyện làm ăn mà là về Bạch Dương rồi.
“Kình Hiên à, vừa rồi người gọi điện tới là ai vậy?” Khi thấy ánh mắt người đàn ông cụp xuống thì Cố Tử Yên tò mò hỏi lại.
Đáy mắt người đàn ông hơi lóe lên: “Là Trình Minh Viễn, muốn nói chuyện làm ăn với anh.”
“Ô” Cố Tử Yên gật đầu, không chút nghỉ ngờ: “Đúng rồi Kình Hiên, qua mấy ngày nữa là tới hội đấu giá từ thiện rồi đó?”
“Đúng vậy, khi còn sống thì ông Lý là bạn thân của ông nội anh, sức khỏe của bà nội anh vẫn còn chưa được tốt lắm nên để anh đi thay bà ấy.” Phó Kình Hiên vừa quay tay lái vừa trả lời.
Cố Tử Yên võ tay: “Vậy thật tốt quá, đến lúc đó em sẽ cùng ba mẹ qua đó, nhưng mà em không có lễ phục, Kình Hiên à, ngày mai anh có thể cùng em đi mua lễ phục được không?
Cô nhìn anh đầy mong đợi.
Trong mắt Phó Kình Hiên hiện lên một tia xin lỗi: “Xin lỗi Tử Yên, ngày mai có nhà đầu tư từ nước ngoài tới nên anh không thể đi cùng em được, anh sẽ sắp xếp hai cô thư ký đi cùng em có được không?”
“Không cần đâu.” Cố Tử Yên có hơi buồn bã cúi đầu xuống: “Em bảo San theo giúp em là được rồi”
Ngay sau đó cũng đã tới nhà họ Cố.
Phó Kình Hiên nhớ ra số điện thoại của Trình Minh Viễn, từ chối lời mời ăn tối của bà Cố, rồi lái xe trở vê tập đoàn Phó Thị.
Bước vào phòng làm việc, vừa kéo cà vạt, anh vừa lấy điện thoại di động ra, gọi lại cho Trình Minh Viễn.
Trình Minh Viễn đang đợi anh gọi lại, khi anh ta thấy điện thoại đổ chuông thì trả lời ngay lập tức: “Cố Tử Yên đi rồi à?”
Phó Kình Hiên ừ một tiếng: ‘Rốt cuộc thì cậu muốn nói cái gì hả?”
“Em muốn nói với anh về chuyện Bạch Dương mang thai.” Trình Minh Viễn trả lời.
Phó Kình Hiên nheo mắt.