CHƯƠNG
Bạch Dương mỉm cười: “Không cần khách sáo đâu, tôi nhìn kỹ rồi, bộ lễ phù này tuy đẹp thì có đẹp nhưng hiệu ứng phần thân trên không được tốt lắm. Chưa kể chân ngắn, hông to nên không hợp với tôi, nhưng mà nó phù hợp với cô Cố đây hơn. “
Trần Thi Hàm nghe vậy, hai mắt lập tức sáng lên, võ tay: “Đúng vậy, cô Cố à, cô mau nhận lấy đi, tôi nghĩ cô chính người thích hợp nhất với nó đó.”
Sau khi nói xong, cô bình tĩnh cầm lấy bộ lễ phục từ tay Bạch Dương rồi ném thẳng vào người Cố Tử Yên.
Cố Tử Yên đỡ được, vẻ mặt vô cùng cứng ngắc, ném cũng không được mà giữ cũng không xong, cô ta chỉ có thể ôm chặt lấy bộ lễ phục nhìn Bạch Dương và Trần Thi Hàm đi đến một dãy kệ lễ phục khác.
“Tử Yên, bộ lễ phục này, cậu còn muốn nữa không?” Mạnh San thận trọng hỏi.
Cố Tử Yên cắn môi: “Đương nhiên rồi, thật vất vả mới giành được, nếu không cần thì chẳng phải tự làm mình mất mặt sao?”
Tuy rằng bộ lễ phục này là cô ta cướp đến tay nhưng cô ta không để cho Bạch Dương ăn quả đắng mà ngược lại còn để chính bản thân chịu thiệt thòi, thế cho nên lúc đầu cô ta có thích bộ lễ phục này đi nữa thì bây giờ cô ta có nhìn thế nào cũng không vừa mắt, cũng sẽ không mặc.
Nếu cô ta mà mặc thì không phải cô ta sẽ trở thành người chân ngắn hông to như lời Bạch Dương nói sao?
Hít một hơi thật sâu, Cố Tử Yên ném bộ lễ phục cho Mạnh San, bảo Mạnh San cầm nó, sau đó đi lựa một bộ lễ phục khác.
Cô ta vừa chọn đồ phía bên này vừa phải để ý tới Bạch Dương đang ở bên kia, trong lòng tràn đày âm u.
Nếu Bạch Dương đã khiến cô không mặc được bộ lễ phục kia thì Bạch Dương cô cũng đừng mong chọn được một bộ lễ phục thích hợp.
“Sếp Bạch, cái này thế nào?” Trần Thi Hàm lại chọn một cái đưa cho Bạch Dương.
Bạch Dương chưa kịp trả lời, Cố Tử Yên đã bước tới, đưa tay kéo nó: “Tôi cũng muốn cái này.”
Đôi môi đỏ mọng của Bạch Dương mím chặt.
Trần Thi Hàm càng tức giận, hai tay chống nạnh nhìn chằm chằm Cố Tử Yên nói: “Cô cố ý muốn đối nghịch với chúng tôi có phải không, khi nãy cô đã cướp lấy một cái, bây giờ còn muốn cướp thêm một lần nữa à?”
Cố Tử Yên khoác bộ lễ phục lên cánh †ay cô ta, nói: “Đúng vậy, tôi cố tình làm vậy đó. Cô đã nói bộ lễ phục khi nảy có khuyết điểm, bộ lễ phục này cô cứ tiếp tục nói như vậy đi, tôi mới không tin đâu, cái nào cũng có khuyết điểm hết à”
“Cô quá…”
“Được rồi Thi Hàm, đừng để ý tới cô ta nữa.” Bạch Dương kéo Trần Thi Hàm đi, lạnh lùng nhìn Cố Tử Yên một cái rồi đi về phía trước.
Trần Thi Hàm có hơi không cam lòng: “Sếp Bạch à, cứ như vậy mà bỏ qua sao?”
“Đương nhiên là không rồi, lát nữa thì cô sẽ biết thôi.” Bạch Dương trầm giọng đáp, sau đó chọn bộ đắt nhất từ dãy lễ phục phía trước.
Mặc dù Trần Thi Hàm không biết Bạch Dương sẽ làm gì, nhưng cô cũng không hỏi nữa.
Bạch Dương cầm bộ lễ phục trong tay đứng trước gương, đưa bộ lễ phục lên trước mặt để so sánh, nhẹ giọng nói: “Năm, bốn, ba, hai…”
Còn chưa đợi cô điếm xong thì giọng nói của Cố Tử Yên lại vang lên: “Bộ lễ phục kia của cô tôi cũng muốn.”