CHƯƠNG
Không biết có phải ảo giác không, cô cảm thấy nụ cười của anh ta ẩn giấu điều gì đó.
Nhưng Bạch Dương cũng không nghĩ nhiều, chỉ ừ một tiếng xem như đáp lại.
Bánh xe đu quay từ từ chuyển động.
Bạch Dương nhìn Đậu Đậu ở trong lồng cabin dần dần bay lên không trung, còn vẫy tay về phía cô, cô nhịn không được nở nụ cười và cũng giơ tay lên vẫy vẫy.
Trình Minh Viễn thấy vậy, buông cà phê trong tay xuống, cũng muốn vẫy tay.
Đậu Đậu dường như đã sớm đoán được, còn không đợi anh ta vẫy tay xoay người, chĩa mông về phía anh ta.
Trình Minh Viễn trợn tròn mắt.
Mà Bạch Dương, phụt bật cười, vô cùng vui vẻ.
Trình Minh Viễn đỡ trán: “Thằng nhóc kia cố ý đó.”
“Đậu Đậu thật đáng yêu.” Bạch Dương nhìn Đậu Đậu, lau khóe mắt vì bật cười đến mức chảy nước mắt và nói.
Trình Minh Viễn nghe vậy cũng nở nụ cười: “Cô thích là được rồi”
“Hả?” Bạch Dương khó hiểu nhìn anh ta, cô không hiểu ý của anh ta.
Anh ta xua tay rồi nói: “Không có gì đâu.
Bạch Dương chớp chớp mắt: “Tôi có cảm giác hôm nay anh thật kỳ lạ, nói chuyện đều thần thần bí bí”
“Thật sao ha ha…” Trình Minh Viễn gãi gãi sau gáy, cười cười nhạt nhẽo.
Bạch Dương uống một ngụm sữa: “Được rồi, anh không muốn nói thì tôi cũng không ép anh, hay là nói quan điểm của anh về nhà họ Cố đi, lúc trước anh nói qua điện thoại, anh nói có một suy nghĩ về Cố Mạn Tình, rốt cuộc là cái gì vậy?”
Nói đến chuyện chính, sắc mặt Trình Minh Viễn nghiêm túc hẳn: “Thật ra suy nghĩ này chính là chúng ta tìm đại một người giả mạo Cố Mạn Tình trở về nhà xem.
“Cái gì?” Bạch Dương kinh sợ lập tức đứng lên: “Trình Minh Viễn ,anh nghiêm túc sao?”
“Đúng vậy, đầu tiên chúng ta không biết Cố Mạn Tình ở đâu, cũng không biết đến khi nào mới tìm được cô ấy.”
Bạch Dương gật đầu: “Đúng vậy.”
Ba để lại sợi dây chuyền chính là muốn cô tìm được Cố Mạn Tình.
Nhưng sau đó phải làm thế nào để tìm được Cố Mạn Tình, cô lại không có một chút manh mối nào, thật sự là hao tổn tâm trí.
“Cho nên, chúng ta hãy tìm một cô gái gần giống với bà Cố hoặc Cố Việt Bân đến để giả mạo Cố Mạn Tình, để cô ấy làm nội ứng cho chúng ta” Trình Minh Viễn híp mắt nói.
Bạch Dương nhìn anh ta và nói: “Anh muốn cô ấy nội ứng ngoại hợp với chúng †a sao?”
“Đúng, từ lần trước sau khi hợp tác thành công với cô, tôi đã bắt đầu đặt ra cạm bẫy đối phó với nhà họ Cố nhưng hiệu quả lại rất nhỏ. Cho nên chúng ta cần một người làm nội ứng, cứ như vậy, chúng ta mới có thể nắm bắt được những chuyện ở nhà họ Gố trong thời gian ngắn nhất” Vẻ mặt Trình Minh Viễn nghiêm túc nói.
Trái tim Bạch Dương đập thình thịch, không thể phủ nhận là cô có chút động lòng.
Nhưng đồng thời cô cũng hơi lo lắng.