CHƯƠNG
Cố Tử Yên vẫn sợ, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc nhẫn kia được mang lên phòng riêng cho người thần bí kia.
Mọi người ở đây bàn tán ầm ï.
Dùng tỷ mua một chiếc nhãn, cũng không biết người ở tầng hai ngốc hay là thế nào.
Chiếc nhẫn nhanh chóng được đưa lên Tầng hai.
Phó Kình Hiên nhìn chiếc nhẫn bên †rong vải nhung màu đen, ánh mắt sâu thẳm không rõ.
Bạch Dương rời khỏi nhà họ Phó thì không mang theo gì, chỉ có cầm chiếc nhẫn này.
Nhưng bây giờ chiếc nhẫn này lại quay về tay của anh bằng cách thức này.
Từ đó về sau Bạch Dương không còn đồ vật gì liên quan đến anh nữa.
Phó Kình Hiên nghĩ vậy thì bỗng nhiên nắm chặt chiếc nhẫn, dường như có người đâm vào trái tim mình, có chút đau đớn.
Buổi đấu giá nhanh chóng kết thúc, đám người đứng dậy rời khỏi sảnh đấu giá, đi về phía sảnh tiệc tối trên lầu.
Phó Kình Hiên chờ đám người dưới lầu rời đi mới đứng lên, gậy chống đi ra ngoài.
Anh vừa bước ra thì thấy Cố Việt Bân và Cố Tử Yên đi tới.
Cố Tử Yên không thể tin được mở to mắt: “Kình Hiên. .. Người mua chiếc nhẫn này là anh sao!”
“Là anh.” Phó Kình Hiên chớp mắt, hào phóng thừa nhận.
Chỉ cần muốn điều tra thì có thể biết được người trong phòng riêng là anh.
Cho nên không có gì không thể thừa nhận.
“Vì sao?” Khoé mắt Cố Tử Yên lập tức ướt át, cắn môi nhìn anh, dường như anh đã làm chuyện gì đó có lỗi với cô ta: “Tại sao anh phải mua chiếc nhẫn kia, muốn trả cho cô Bạch sao?”
Cố Việt Bân cũng nhìn chằm chằm Phó Kình Hiên.
Phó Kình Hiên nhíu mày: “Không có, chiếc nhẫn kia có khắc biểu tượng của nhà họ Phó, không thích hợp truyền ra bên ngoài.”
Đây là một nguyên nhân làm cho anh mua lại chiếc nhẫn.
Một nguyên nhân khác, anh cũng không muốn người khác có được chiếc nhẫn này, anh vừa nghĩ tới chuyện Lục Khởi hay Trình Minh Viễn hoặc là một người đàn ông khác mua được, trong lòng của anh không khỏi có chút tức giận.
Cố Tử Yên không biết trong lòng Phó Kình Hiên đang suy nghĩ gì, nghe thấy anh nói như thế thì nước mắt lập tức dừng lại: “Thật sao?”
Phó Kình Hiên lấy chiếc nhẫn từ trong túi ra đưa cho cô ta: “Em có thể nhìn xem”
Cố Tử Yên thật sự cầm nhẫn lên kiểm tra.
Phó Kình Hiên thấy thế, môi mỏng mím co lại.
Mặc dù anh nói cô ta kiểm tra, nhưng cô ta thật sự xem thì không khỏi cảm thấy chướng mắt, bởi vì cô ta không tin mình.
Quan trọng nhất là trong thư cô ta từng nói tin tưởng anh, nhưng anh bỗng nhiên nghĩ đến hình như cô ta chưa từng làm được.
Anh đang suy nghĩ thì nghe giọng ngạc nhiên của Cố Tử Yên nói: “Đúng là có.”